Tiểu luận tường thuật
Các bài luận tường thuật đặt ra tốc độ sáng tạo và khả năng vô song giúp học sinh khai thác trí tưởng tượng của mình. Các bài luận tường thuật yêu cầu bạn trình bày một câu chuyện hấp dẫn về trải nghiệm bạn đã có hoặc trải nghiệm mà bạn tưởng tượng sẽ có.
Question.AI cung cấp các bài luận tường thuật tuyệt vời sử dụng các kỹ thuật văn học một cách sáng tạo. Mở rộng quy mô các nhiệm vụ viết học thuật của bạn với Question.AI và giúp bạn hợp lý hóa quy trình học tập cũng như nâng cao khả năng học tập của mình.
Lừa Già và Câu Chúc Cuối Cùng
Một ngày nọ, một người nông dân đến nhà một ông lão để xin giúp đỡ. Ông lão đã lừa người nông dân bằng cách nói rằng giếng nước gần nhà của ông bị tắc nghẽn và cần ai đó giúp lấp lại. Người nông dân, với lòng tốt và sự giúp đỡ, đã gọi hàng xóm đến và cùng nhau bắt đầu lấp giếng. Ban đầu, người nông dân không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông ta nhìn xuống giếng và thấy những con lừa đang cố gắng trốn thoát. Tuy nhiên, với mỗi xẻng đất mà người nông dân hất xuống, con lừa lại rung mình và bước lên một bước. Cuối cùng, sau một thời gian ngắn, con lừa đã lên được miệng giếng và vui vẻ thoát ra ngoài. Câu chuyện này phản ánh cuộc sống thực sự của chúng ta. Cuộc sống có thể hất bùn đất lên bạn, làm bạn bị vấy bẩn và thậm chí muốn chôn vùi bạn. Nhưng cách duy nhất để bước ra khỏi cái giếng của tuyệt vọng đó là hãy rũ bỏ khó khăn và tiếp tục bước lên. Chúng ta chỉ có thể thoát khỏi vực thẳm bằng cách bước về phía trước và không bao giờ từ bỏ. Cuối cùng, ông lão quyết định rằng đã đến lúc lui ra và để con lừa tự mình sống. Ông biết rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng ông cũng biết rằng mỗi khó khăn đều là một cơ hội để học hỏi và phát triển. Và đó chính là câu chuyện của ông - một câu chuyện về sự kiên nhẫn, lòng dũng cảm và sự quyết tâm.
Chuyến tham quan chùa Tây Yên tử - Một trải nghiệm đáng nhớ
Cuối tuần vừa qua, tôi cùng nhóm bạn đã có cơ hội tham quan chùa Tây Yên tử - một địa điểm du lịch nổi tiếng ở tỉnh Lai Châu. Đây là chuyến đi đầu tiên của tôi ra khỏi thành phố lớn và tôi thật sự mong đợi sẽ có những trải nghiệm mới mẻ. Khi đến nơi, chúng tôi tiếp bởi những người dân địa phương hiếu khách. Họ dẫn chúng tôi đi tham quan các khu vườn hoa, những con suối trong xanh và những ngôi nhà truyền thống. Tôi đặc biệt ấn tượng với những ngôi nhà gỗ được xây dựng theo kiểu kiến trúc dân tộc, mang lại cho tôi cảm giác như đang lạc vào một thế giới khác. Chúng tôi cũng được tham gia một buổi lễ cầu siêu tại chùa Tây Yên tử. Lễ cầu siêu diễn ra rất trang nghiêm và đầy ý nghĩa. Tôi cảm nhận được sự tĩnh lặng và thanh tịnh trong không gian chùa, cùng với tiếng chim hót vang lên trong rừng cây xung quanh. Cuối cùng, chúng tôi đã có cơ hội thưởng thức những món ăn đặc sản của địa phương. Món ăn ở đây rất ngon và, từ các món ăn truyền thống như gà nướng, thịt kho tàu đến các món ăn hiện đại như bánh mì kẹp thịt, phở bò. Chuyến tham quan chùa Tây Yên tử đã mang lại cho tôi những trải nghiệm tuyệt vời và những kỷ niệm đáng nhớ. Tôi cảm thấy rất may mắn khi có cơ hội được khám phá và tìm hiểu về văn hóa, phong tục của một vùng đất mới. Tôi tin rằng, những trải nghiệm này sẽ giúp tôi phát triển và trưởng thành hơn trong tương lai.
Tấm Cám - Nàng tiên trong chiếc áo Lụa ##
Ngày xửa ngày xưa, trong một ngôi làng nhỏ, có hai chị em gái tên là Tấm và Cám. Tấm là người hiền lành, chăm chỉ, còn Cám thì lười biếng và độc ác. Mẹ Tấm mất sớm, Tấm phải sống cùng mẹ kế và Cám. Mẹ kế luôn thiên vị Cám và thường xuyên bắt nạt Tấm. Một hôm, nhà vua mở hội kén vợ. Cám được mẹ kế cho đi dự hội, còn Tấm bị giam lỏng ở nhà. Cám được vua chú ý và mời về cung. Tấm buồn bã, ngồi khóc bên giếng. Bỗng nhiên, một bà cụ hiện lên, tặng Tấm một chiếc áo lụa trắng muốt và bảo Tấm hãy mặc nó đi dự hội. Tấm mặc chiếc áo lụa đến hội, vẻ đẹp của nàng khiến mọi người kinh ngạc. Vua lập tức nhận ra Tấm và đưa nàng về cung. Cám tức giận, tìm mọi cách hãm hại Tấm. Cám dụ Tấm ra đồng, rồi đẩy Tấm xuống giếng. Tấm hóa thành con chim vàng anh, bay về cung vua. Vua thương Tấm, tìm mọi cách để cứu nàng. Cuối cùng, vua tìm được Tấm và đưa nàng về cung. Cám bị trừng phạt thích đáng. Tấm và vua sống hạnh phúc bên nhau. Câu chuyện Tấm Cám là một câu chuyện cổ tích đầy ý nghĩa. Nó dạy cho chúng ta bài học về lòng tốt, sự chăm chỉ và sự công bằng. Tấm là biểu tượng cho sự hiền lành, kiên nhẫn và luôn được đền đáp xứng đáng. Cám là hình ảnh của sự độc ác, lười biếng và luôn bị trừng phạt. Câu chuyện cũng nhắc nhở chúng ta rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chúng ta cũng không nên bỏ cuộc, bởi vì cuối cùng, công lý sẽ chiến thắng.
Những Hồi Ký Giàn Bầu Trước Ngõ
Trong những ngày tháng còn trẻ, tôi thường xuyên đi dạo quanh khu phố cổ của quê hương. Một nơi luôn thu hút sự tò mò của tôi là một con ngõ nhỏ, được che khuất bởi những cây cổ thụ và những bức tường cũ kỹ. Những cây cổ thụ đã đứng vững nhiều năm, và những bức tường đã từng là nơi sinh sống của nhiều gia đình. Tuy nhiên, điều khiến tôi luôn ngạc nhiên là một cái gì đó gọi là "giàn bầu". Giàn bầu là những chiếc ghế dài, được làm từ gỗ và được xếp thành hàng dọc theo hai bên con ngõ. Những chiếc ghế này không chỉ đơn thuần là nơi ngồi nghỉ ngơi mà còn là nơi để mọi người giao lưu, trò chuyện và chia sẻ những câu chuyện đời sống. Tôi thường thấy những cụ bà, những người đã từng là những công dân nổi tiếng trong khu phố cổ, ngồi trên những chiếc ghế này, trò chuyện với nhau và kể lại những câu chuyện từ quá khứ. Mỗi lần tôi đi ngang qua con ngõ này, tôi luôn ngước nhìn lên những chiếc ghế và tưởng nhớ những câu chuyện mà chúng đã kể lại. Những câu chuyện về cuộc sống khó khăn, về những khó khăn và thử thách mà mọi người đã vượt qua. Những câu chuyện này không chỉ là những câu chuyện của những người đã từng sống trong khu phố cổ mà còn là những câu chuyện của cả một thế hệ. Những chiếc ghế này không chỉ là những chiếc ghế gỗ mà còn là những biểu tượng của tình người, của tình làng nghĩa xóm. Chúng là nơi mọi người đến để chia sẻ, để lắng nghe và để cùng nhau vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Những chiếc ghế này là những người bạn đồng hành của những người đã từng sống trong khu phố cổ và vẫn còn là những người bạn đồng hành của những người hiện tại. Khi tôi nhìn những chiếc ghế này, tôi không chỉ nhìn thấy những chiếc ghế gỗ mà còn nhìn thấy những câu chuyện, những kỷ niệm và những tình người. Những câu chuyện và những kỷ niệm này là những giá trị vô giá của một thế hệ và là những giá trị mà chúng ta cần phải trân trọng và bảo vệ. Những chiếc ghế này, dù đã cũ kỹ và đã từng trải qua nhiều năm tháng, vẫn còn đó sự sống và sự ấm áp của những câu chuyện và những tình người. Chúng là những biểu tượng của tình người, của tình làng nghĩa xóm và là những người bạn đồng hành của những người đã từng sống trong khu phố cổ và vẫn còn là những người bạn đồng hành của những người hiện tại. Khi tôi đi dạo quanh con ngõ này, tôi luôn cảm thấy sự ấm áp và sự an lành của những câu chuyện và những kỷ niệm. Những câu chuyện và những kỷ niệm này là những giá trị vô giá của một thế hệ và là những giá trị mà chúng ta cần phải trân trọng và bảo vệ. Những chiếc ghế này, dù đã cũ kỹ và đã từng trải qua nhiều năm tháng, vẫn còn đó sự sống và sự ấm áp của những câu chuyện và những tình người. Chúng là những biểu tượng của tình người, của tình làng nghĩa xóm và là những người bạn đồng hành của những người đã từng sống trong khu phố cổ và vẫn còn là những người bạn đồng hành của những người hiện tại. Khi tôi đi dạo quanh con ngõ này, tôi luôn cảm thấy sự ấm áp và sự an lành của những câu chuyện và những kỷ niệm. Những câu chuyện và những kỷ niệm này là những giá trị vô giá của một thế hệ và là những giá trị mà chúng ta cần phải trân trọng và bảo vệ. Những chiếc ghế này, dù đã cũ kỹ và đã từng trải qua nhiều năm tháng, vẫn còn đó sự sống và sự ấm áp của những câu chuyện và những tình người. Chúng là những biểu tượng của tình người, của tình làng nghĩa xóm và là những người bạn đồng hành của những người đã từng sống trong khu phố cổ và vẫn còn là những người bạn đồng hành của những người hiện tại. Khi tôi đi dạo quanh con ngõ này, tôi luôn cảm thấy sự ấm áp và sự an lành của những câu chuyện và những kỷ niệm. Những câu chuyện và những kỷ niệm này là những giá trị vô giá của một thế hệ và là những giá trị mà chúng ta cần phải trân trọng và bảo vệ. Những chiếc ghế này, dù đã cũ kỹ và đã từng trải qua nhiều năm tháng, vẫn còn đó sự sống và sự ấm áp của những câu chuyện và những tình người. Chúng là những biểu tượng của tình người, của tình làng nghĩa xóm và là những người bạn đồng hành của những người đã từng sống trong khu phố cổ và vẫn còn là những người bạn đồng hành của những người hiện tại. Khi tôi đi dạo quanh con ngõ này, tôi luôn cảm
Kỷ niệm chuyển trường: Một hành trình mới với giáo viên và bạn bè
Khi tôi chuyển lên lớp 5, đó thực sự là một trải nghiệm đáng nhớ. Tôi nhớ rất rõ ngày đầu tiên khi bước vào trường mới, cảm giác hồi hộp và lo lắng. Nhưng khi tôi gặp gỡ giáo viên và bạn bè mới, tất cả những lo lắng đó dần tan biến. Giáo viên của tôi rất nhiệt tình và tận tụy. Họ không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn giúp tôi phát triển kỹ năng sống. Tôi đặc biệt nhớ những buổi học nghệ thuật, khi giáo viên khuyến khích tôi phát triển tài năng của mình. Họ luôn động viên tôi và giúp tôi tin tưởng vào bản thân. Bạn bè của tôi cũng đã trở thành một phần không thể thiếu trong hành trình học. Chúng tôi thường cùng nhau chia sẻ những câu chuyện vui vẻ, giúp đỡ nhau trong học tập và tham gia các hoạt động ngoại khóa. Những kỷ niệm này đã tạo nên những tình bạn sâu đậm và đáng nhớ. Kỷ niệm chuyển trường của tôi không chỉ là một trải nghiệm học tập mà còn là một hành trình phát triển cá nhân. Tôi đã học được cách đối mặt với những khó khăn, phát triển kỹ năng giao tiếp và tạo dựng những mối quan hệ ý nghĩa. Những kỷ niệm này sẽ mãi mãi ở lại trong tâm trí tôi và trở thành nguồn động lực cho những ngày tiếp theo.
Trái tim nhân hậu
Một lần, tôi đã giúp đỡ một người bạn của mình khi anh ấy gặp khó khăn trong học tập. Anh ấy đang gặp vấn đề với môn Toán và rất lo lắng vì kết quả thi sắp tới. Tôi đã dành thời gian để giúp anh ấy ôn tập và giải đáp các thắc mắc của mình. Qua đó, tôi nhận ra rằng việc giúp đỡ người khác không chỉ mang lại niềm vui cho họ mà còn giúp tôi phát triển kỹ năng và kiến thức của mình. Ngoài ra, tôi cũng đã nhận được sự giúp đỡ từ những người xung quanh khi tôi gặp khó khăn trong việc học tiếng Anh. Một người bạn đã dành thời gian để dạy tôi cách phát âm và giúp tôi cải thiện kỹ năng viết. Điều này đã giúp tôi tự tin hơn khi giao tiếp bằng tiếng Anh và đạt được kết quả tốt hơn trong các bài kiểm tra. Trải nghiệm này đã cho tôi thấy rằng việc giúp đỡ người khác và nhận sự giúp đỡ từ người khác đều là những hành động quý giá. Chúng không chỉ giúp chúng ta phát triển bản thân mà còn tạo ra những mối quan hệ ý nghĩa trong cuộc sống.
Nụ cười rạng rỡ giữa bão tố ##
Mưa rừng Tây Nguyên như những giọt nước mắt, rơi xuống đất đỏ, nhuộm màu cho những cánh rừng già nua. Giữa bão tố của cuộc chiến tranh, một cô gái trẻ tuổi, Võ Thị Sáu, với nụ cười rạng rỡ, đã trở thành biểu tượng bất khuất của lòng yêu nước. Tôi được nghe kể về câu chuyện của chị Sáu từ bà ngoại, một người phụ nữ từng chứng kiến những năm tháng khốc liệt của cuộc chiến. Bà kể về một cô gái nhỏ nhắn, với đôi mắt đen láy, ánh lên niềm tin và hy vọng. Chị Sáu tham gia cách mạng từ khi còn rất trẻ, dũng cảm chiến đấu, bất chấp hiểm nguy. Bà ngoại kể về lần chị Sáu bị bắt, bị giam cầm trong nhà tù của địch. Chị bị tra tấn dã man, nhưng vẫn kiên cường, không một lời khai. Chị Sáu vẫn giữ vững niềm tin vào lý tưởng, vào tương lai tươi sáng của đất nước. Trong những ngày tháng tù đày, chị Sáu vẫn giữ được nụ cười rạng rỡ, truyền cảm hứng cho những người đồng chí của mình. Chị hát những bài ca cách mạng, kể những câu chuyện về quê hương, về cuộc sống tự do. Chị Sáu như một ngọn lửa nhỏ, thắp sáng niềm tin và hy vọng trong lòng những người tù. Bà ngoại kể về ngày chị Sáu bị xử bắn. Trước khi hy sinh, chị Sáu vẫn giữ được nụ cười rạng rỡ, nhìn về phía quê hương, về phía tương lai. Chị Sáu đã hy sinh, nhưng tinh thần bất khuất, lòng yêu nước của chị vẫn sống mãi trong trái tim của mỗi người dân Việt Nam. Câu chuyện về Võ Thị Sáu đã trở thành một bài học lịch sử, một minh chứng cho lòng dũng cảm, kiên cường của thế hệ trẻ Việt Nam. Nụ cười rạng rỡ của chị Sáu, giữa bão tố của cuộc chiến tranh, đã trở thành biểu tượng bất khuất của lòng yêu nước, của tinh thần chiến đấu vì độc lập tự do của dân tộc.
Cô Hiệu Phó Phương - Người Mẹ Hiền Của Trường ##
Cô Hiệu phó Nguyễn Thị Phương, một cái tên quen thuộc với mỗi học sinh trong trường. Không phải là người trực tiếp giảng dạy trên bục giảng, nhưng cô lại là người mẹ hiền, luôn dõi theo từng bước đi của chúng em. Hình ảnh cô Phương trong mắt chúng em là một người phụ nữ thanh lịch, với nụ cười hiền hậu và ánh mắt ấm áp. Cô luôn dành thời gian lắng nghe những tâm tư, nguyện vọng của học sinh. Từ những chuyện nhỏ nhặt như việc học hành, đến những vấn đề lớn lao hơn như định hướng tương lai, cô đều ân cần chỉ bảo, động viên chúng em. Chúng em nhớ những buổi chiều, cô Phương đến lớp thăm hỏi, động viên chúng em học tập. Cô ân cần hỏi han về tình hình học tập, cuộc sống của mỗi học sinh. Những lời khuyên nhủ, những lời động viên của cô như tiếp thêm sức mạnh cho chúng em, giúp chúng em thêm tự tin và vững bước trên con đường học vấn. Cô Phương không chỉ là người mẹ hiền của trường, mà còn là người bạn đồng hành, luôn sát cánh bên chúng em trong mọi hoạt động. Từ những buổi ngoại khóa, những cuộc thi, đến những ngày lễ, cô đều có mặt, động viên, cổ vũ chúng em. Chúng em biết ơn cô Phương, người mẹ hiền của trường, người đã dành trọn tâm huyết, tình yêu thương cho chúng em. Cô là tấm gương sáng, là động lực để chúng em phấn đấu, vươn lên trong cuộc sống. Cảm xúc: Mỗi khi nhìn thấy cô Phương, chúng em lại cảm thấy ấm lòng, như được che chở bởi vòng tay yêu thương của người mẹ hiền. Cô là người đã gieo mầm hy vọng, vun trồng ước mơ cho chúng em.
Kỹ năng làm bạn của em
Khi em bắt đầu học ở trường tiểu học mới, em cảm thấy rất lo lắng vì không biết làm thế nào để kết bạn. Tuy nhiên, em đã phát hiện ra rằng mình có một kỹ năng đặc biệt - làm bạn. Em biết cách lắng nghe và thấu hiểu cảm xúc của người khác, và luôn sẵn lòng giúp đỡ khi bạn bè của mình gặp khó khăn. Một ngày nọ, em gặp một bạn học mới tên là Minh. Minh rất trầm lắng và ít nói, và em có thể thấy anh ta đang cảm thấy cô đơn và không quen thuộc với môi trường mới. Em quyết định tiếp cận Minh và bắt đầu trò chuyện với anh ta. Em lắng nghe và thấu hiểu cảm xúc của Minh, và giúp anh ta cảm thấy dễ chịu hơn. Sau đó, em và Minh trở thành bạn bè thân thiết. Họ cùng nhau tham gia các hoạt động ngoại khóa và học tập, và Minh trở nên vui vẻ và tự tin hơn trong mới. Em nhận ra rằng kỹ năng làm bạn của mình không chỉ giúp mình kết bạn mà còn giúp người khác cảm thấy dễ chịu và hạnh phúc hơn. Từ đó, em tiếp tục phát triển kỹ năng làm bạn của mình và giúp đỡ bạn bè của mình. Em biết rằng việc kết bạn không chỉ là một kỹ năng quan trọng trong học tập mà còn là một kỹ năng quan trọng trong cuộc sống.
Bác Hồ và câu chuyện về chiếc lá xanh
Ngày 5 tháng 9 năm 1945, Bác Hồ đọc Tuyên ngôn Độc lập tại Quảng trường Ba Đình, Hà Nội, khai sinh ra nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Sau đó, Bác Hồ đã đi thăm các đơn vị quân đội và nhân dân trên đường đi về thăm các chiến khu. Trong một buổi chiều mùa hè năm 1946, Bác Hồ đang ngồi trên chiếc ghế gỗ ngoài hiên nhà ở số 48 phố Trần Hưng Đạo, Hà Nội, khi một cậu bé khoảng 10 tuổi chạy tới và trao cho Bác một chiếc lá xanh. Cậu bé nói rằng đó là lá của cây bàng mà cậu đã hái được từ khu vườn nhà mình. Bác Hồ mỉm cười và nhận chiếc lá từ tay cậu bé. Bác nói: "Cảm ơn cậu. Cây bàng là biểu tượng của sự vững chắc và bền vững. Cậu hãy nhớ rằng, dù trong cuộc sống có những khó khăn và thách thức, chúng ta cũng phải vững vàng và kiên trì để vượt qua." Cậu bé nghe lời Bác và cảm thấy rất vui mừng. Sau đó, cậu bé trở về nhà và kể lại câu chuyện với gia đình. Từ đó, cậu bé luôn nhớ lời Bác và luôn vững vàng trong cuộc sống. Câu chuyện về chiếc lá xanh không chỉ là một câu chuyện vui vẻ mà còn là một bài học quý giá về sự kiên trì và lòng dũng cảm. Bác Hồ luôn là nguồn cảm hứng cho chúng ta, và câu chuyện này là một minh chứng cho sự ảnh hưởng của Bác đối với thế hệ trẻ.