Ngôi trường không người

4
(355 votes)

Ngày nọ, tôi đã có cơ hội đến thăm một ngôi trường bỏ hoang. Đây là một ngôi trường cũ, nằm ở ngoại ô thành phố, nơi mà không ai đến và không ai quan tâm. Tôi cảm thấy tò mò và muốn khám phá xem ngôi trường này đã trở thành thế nào sau khi không còn người. Khi bước vào ngôi trường, tôi ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt. Các tòa nhà đã xuống cấp, tường rêu phong và cỏ dại mọc um tùm. Những cánh cửa đã bị mục nát và những bức tường đã bị vỡ nát. Nhưng dù vậy, tôi có cảm giác như ngôi trường này vẫn còn sống, như có một linh hồn đang lưu lạc trong đó. Tôi đi dọc theo các hành lang và phòng học, cảm nhận được sự yên tĩnh và hư vô. Những bảng đen đã bị phai mờ và những bàn ghế đã bị mục nát. Nhưng trong tâm trí tôi, tôi có thể hình dung ra những tiếng cười và tiếng chạy nhảy của học sinh ngày xưa. Tôi có thể nhìn thấy những bài giảng và những cuộc thảo luận sôi nổi. Tôi tiếp tục đi vào phòng thư viện và nhìn thấy hàng ngàn cuốn sách đã bị bỏ quên. Những quyển sách này đã từng là nguồn tri thức và sự khám phá cho học sinh. Nhưng giờ đây, chúng chỉ còn là những bức tường đứng im lặng, không ai đến đọc và không ai quan tâm. Rồi tôi đi vào sân trường, nơi mà trước đây đã rộn ràng tiếng cười và tiếng chạy nhảy của học sinh. Nhưng giờ đây, sân trường trống vắng, chỉ còn lại những bóng đèn treo trên cao và những hàng cây cổ thụ. Tôi có cảm giác như ngôi trường này đang khao khát sự sống, đang chờ đợi những học sinh trở lại và đổ bộ vào sân trường. Khi rời khỏi ngôi trường, tôi cảm thấy một cảm xúc lạ lẫm. Tôi nhận ra rằng ngôi trường không người này đã từng là nơi đầy sức sống và hứa hẹn. Nhưng giờ đây, nó chỉ còn là một kỷ niệm, một kỷ niệm về những ngày tháng tươi đẹp của tuổi học trò.