Cảm xúc của tôi về bài thơ "Đố ai điếm được lá rừng

4
(273 votes)

Khi đọc bài thơ "Đố ai điếm được lá rừng", tôi không thể không bị cuốn hút bởi sự đơn giản và sâu sắc của nó. Bài thơ này đã khiến tôi suy ngẫm về sự vô tận và không thể đếm được của thiên nhiên và tình yêu thương. Đầu tiên, bài thơ đặt ra câu hỏi "Đố ai điếm được mấy tầng trời cao?" Đây là một câu hỏi đơn giản nhưng lại chứa đựng sự vô hạn của vũ trụ. Trời cao không thể đếm được, và điều này khiến tôi nhận ra rằng có những điều trong cuộc sống không thể đếm được bằng con số. Chúng ta không thể đếm được tình yêu, sự quan tâm và những giá trị vô hạn mà mẹ và thầy cô đã dành cho chúng ta. Tiếp theo, bài thơ đặt câu hỏi "Đố ai điếm được vì sao?" Điều này khiến tôi suy nghĩ về sự kỳ diệu của vũ trụ và sự tồn tại của chúng ta. Vì sao trên bầu trời đêm lại tỏa sáng hàng tỷ ngôi sao? Vì sao chúng ta có thể tồn tại trên hành tinh này? Những câu hỏi này khiến tôi cảm thấy nhỏ bé và đồng thời cảm kích về sự kỳ diệu của cuộc sống. Cuối cùng, bài thơ đề cập đến công lao của mẹ và thầy cô. "Đố ai điếm được công lao mẹ thầy?" Đây là một câu hỏi đầy ý nghĩa và khiến tôi nhớ về những người đã dành cả đời để chăm sóc và giáo dục chúng ta. Công lao của mẹ và thầy cô không thể đếm được bằng con số, nhưng chúng ta có thể cảm nhận được sự đáng quý và tình yêu thương vô bờ bến từ họ. Tổng kết lại, bài thơ "Đố ai điếm được lá rừng" đã khiến tôi cảm nhận được sự vô tận và không thể đếm được của thiên nhiên và tình yêu thương. Nó đã khiến tôi suy ngẫm về sự kỳ diệu của vũ trụ và sự đáng quý của công lao mẹ và thầy cô. Bài thơ này là một lời nhắc nhở cho chúng ta hãy trân trọng những điều vô giá trong cuộc sống và biết ơn những người đã đóng góp cho chúng ta.