Ánh nắng, bậc thềm và một vết xước
Trên vỉa hè gạch cam rực nắng chiều, hai bóng người sải bước. Ánh dương như mật ong rót xuống, tán cây xanh mướt chỉ đủ che khuất một phần hào quang chói chang. Diệu An, nhỏ nhắn, khẽ nhướng người che ô cho Vân Quân. Ánh mắt cô chăm chú, sợ cậu bị nắng, bước chân thoăn thoắt nhưng lại hơi loạng choạng. Vân Quân nhận ra điều đó. "Diệu An, để tớ cầm ô cho. Cậu cứ nhìn đường đi," cậu nhẹ nhàng đề nghị. "Không cần," giọng Diệu An hơi cứng nhắc, pha chút kiêu kỳ. "Nhưng nguy hiểm lắm nếu cậu cứ nhìn tớ mà không nhìn đường," Vân Quân vẫn nấn ná. Má Diệu An ửng hồng. "Ai... ai nhìn cậu chứ! Tớ... tớ đang nhìn cây dù mà!" Giọng cô lắp bắp, pha lẫn chút bối rối. Vân Quân khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng giành lấy cán ô. "Cậu bé hơn tớ mà, cứ thế này tớ đau lưng mất." Sự dịu dàng bất ngờ của Vân Quân khiến Diệu An vừa giận vừa ngại. Cô giật lấy ô, "Sao hả? Tớ đã lo cho cậu rồi mà..." Câu nói chưa dứt, Diệu An đã hụt chân. Một cú ngã nhẹ nhưng đủ khiến cô choáng váng. Chiếc ô bay xa, Vân Quân chưa kịp phản ứng. "Diệu An! Cậu có sao không?" Giọng cậu đầy lo lắng. Diệu An ngồi dậy, liếc cậu một cái, "Nhìn tớ xem có giống không sao không?" Tuy nói vậy, nhưng giọng cô đã mất đi sự kiêu căng ban đầu. Vân Quân nắm lấy tay cô, giúp cô đứng lên. "Tay tớ rát quá," Diệu An thốt lên. Cậu nhẹ nhàng kiểm tra, phát hiện một vết xước nhỏ chảy máu trên cánh tay phải của cô. Dìu cô ngồi xuống bậc thềm bất ngờ xuất hiện, Vân Quân nhìn xuống, "Sao lại có bậc thềm ở đây nhỉ? Lúc nãy tớ không để ý." Ánh nắng chiều nhuộm vàng khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệu An, vết xước trên tay cô như một dấu chấm nhỏ, nhưng lại in đậm trong tâm trí Vân Quân. Cậu chợt nhận ra, sự kiêu kỳ của Diệu An chỉ là lớp vỏ bọc mỏng manh, che giấu một trái tim ấm áp và dễ tổn thương. Và chính sự vụng về, bất cẩn của cả hai đã tạo nên khoảnh khắc nhỏ bé, nhưng đầy ý nghĩa này. Một ánh nắng chiều, một bậc thềm vô tình, và một vết xước nhỏ trên tay, đã kết nối hai tâm hồn lại gần nhau hơn.