Đường em đi
Con đường trải dài trước mắt, uốn lượn như dải lụa mềm vắt ngang cánh đồng xanh ngát. Nắng chiều tà buông xuống, nhuộm vàng con đường đất quen thuộc, nơi in dấu biết bao kỷ niệm tuổi thơ tôi. Mỗi bước chân đều khẽ khàng, như sợ đánh thức những giấc mơ con đang say ngủ trong lòng đất mẹ. Đường em đi, con đường làng tôi, giản dị mà thân thương đến lạ. <br/ > <br/ >#### Bức tranh đồng quê thanh bình <br/ > <br/ >Con đường đất nhỏ, hai bên là ruộng lúa xanh rì, thoang thoảng hương thơm dìu dịu của lúa non. Xa xa, những đàn cò trắng chao liệng trên nền trời xanh biếc, thỉnh thoảng lại sà xuống ruộng mò cua, bắt ốc. Bóng những hàng tre rợp mát in xuống mặt đường, tạo thành những khoảng sáng tối đan xen. Gió chiều thổi nhẹ, mang theo hương đồng gió nội, hòa quyện cùng tiếng chim ríu rít trên cành, tạo nên một bản hòa ca du dương, trầm bấm. <br/ > <br/ >Đường em đi, con đường đầy ắp tiếng cười. Lũ trẻ chúng tôi thường rủ nhau ra đây chơi những trò chơi dân gian: Bịt mắt bắt dê, ô ăn quan, nhảy dây... Tiếng cười nói rộn rã cả một góc trời, xua tan đi cái nắng oi ả của buổi chiều hè. Những kỷ niệm tuổi thơ ấy, như những thước phim quay chậm, cứ thế in sâu trong tâm trí tôi. <br/ > <br/ >#### Nơi chắp cánh ước mơ <br/ > <br/ >Con đường đất nhỏ, chứng kiến bao bước chân của người dân quê tôi. Từ sáng sớm tinh mơ, tiếng bước chân rộn ràng của các bác nông dân ra đồng, đến khi chiều muộn, tiếng gọi nhau í ới trở về sau một ngày lao động vất vả. Con đường ấy cũng là nơi đưa tiễn những người con xa quê lên thành phố lập nghiệp, mang theo bao hoài bão, ước mơ. <br/ > <br/ >Tôi cũng vậy, con đường làng đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi, chắp cánh cho những ước mơ bay cao, bay xa. Hình ảnh con đường đất, cùng với những kỷ niệm tuổi thơ êm đềm, sẽ mãi là hành trang quý giá theo tôi trên mọi nẻo đường đời. <br/ > <br/ >#### Dấu ấn thời gian <br/ > <br/ >Thời gian trôi đi, con đường đất ngày nào giờ đã được thay thế bằng con đường bê tông phẳng lì, rộng rãi. Những ngôi nhà cao tầng mọc lên san sát, thay cho những mái tranh đơn sơ, mộc mạc. Cuộc sống đổi thay, con người cũng dần thay đổi, nhưng con đường làng trong ký ức tôi vẫn nguyên vẹn như thuở nào. <br/ > <br/ >Mỗi lần quay về, dạo bước trên con đường quen thuộc, lòng tôi lại bồi hồi, xao xuyến. Dường như, con đường ấy vẫn ở đó, lặng lẽ chứng kiến sự đổi thay của thời gian, và lưu giữ những kỷ niệm đẹp nhất của tôi. Đường em đi, con đường của quê hương, con đường của tuổi thơ, sẽ mãi là một phần ký ức không thể nào quên trong trái tim tôi. <br/ >