Ký ức lọ lem
Tuổi thơ tôi là những ngày tháng rong chơi cùng lũ bạn trong xóm, là tiếng cười giòn tan khi cùng nhau chơi trò chơi dân gian dưới cái nắng hè oi ả. Giữa dòng ký ức miên man ấy, có một kỷ niệm về món quà đặc biệt mà tôi được nhận vào dịp sinh nhật năm lên tám, một kỷ niệm mà tôi gọi là "Ký ức lọ lem". <br/ > <br/ >#### Chiếc hộp giấy cũ kỹ <br/ > <br/ >Hôm ấy là sinh nhật tôi, khác với niềm háo hức mong chờ quà cáp như mọi đứa trẻ khác, tôi lại mang trong mình một nỗi buồn man mác. Gia đình tôi khi ấy thuộc diện khó khăn nhất xóm, bố mẹ tôi quanh năm lam lũ với ruộng vườn cũng chỉ đủ trang trải chi phí sinh hoạt. Nên việc có quà sinh nhật là điều gì đó quá xa xỉ với tôi. <br/ > <br/ >Chiều hôm ấy, sau khi đi học về, tôi thấy mẹ đang ngồi vá lại chiếc áo đã sờn vai cho bố. Nhìn mẹ, tôi lại chạnh lòng, bao nhiêu mong muốn xin mẹ một món quà sinh nhật bỗng chốc tan biến. Bất chợt, mẹ quay sang, đưa cho tôi một chiếc hộp giấy cũ kỹ, được gói cẩn thận bằng giấy báo. <br/ > <br/ >#### Món quà từ thế giới cổ tích <br/ > <br/ >Mở chiếc hộp ra, tôi sững sờ khi thấy một đôi giày búp bê bằng nhựa, được người ta bỏ đi, nằm gọn gàng bên trong. So với những món đồ chơi sành điệu của bạn bè cùng trang lứa, đôi giày này thật giản dị, thậm chí là cũ kỹ. Nhưng với tôi lúc bấy giờ, nó đẹp như một món quà từ thế giới cổ tích. Bởi tôi biết, để có được nó, mẹ đã phải rất vất vả. <br/ > <br/ >Hóa ra, trong lúc đi làm đồng về, tình cờ mẹ nhặt được đôi giày này bị vứt chỏng chơ bên vệ đường. Mẹ đã mang về, cẩn thận rửa sạch, phơi khô rồi dùng giấy báo gói lại làm quà sinh nhật cho tôi. Nhìn đôi giày, tôi bỗng òa khóc, không phải vì tủi thân mà là những giọt nước mắt hạnh phúc. <br/ > <br/ >#### Bài học về tình yêu thương <br/ > <br/ >Kể từ hôm ấy, đôi giày búp bê cũ kỹ ấy trở thành báu vật của tôi. Tôi nâng niu, trân trọng nó như một lời nhắc nhở về tình yêu thương vô bờ bến của mẹ. Dù không phải là món quà đắt tiền, nhưng nó lại là món quà ý nghĩa nhất mà tôi từng nhận được trong đời. <br/ > <br/ >"Ký ức lọ lem" theo tôi lớn lên, là hành trang quý giá cho tôi bước vào đời. Nó dạy tôi về sự biết ơn, về cách sống giản dị và đặc biệt là cách yêu thương, trân trọng những điều bình dị nhất trong cuộc sống. <br/ >