Lưu Đình Của - Người con của Sóc Trăng ##
Mùa hè năm ấy, nắng Sóc Trăng như đổ lửa. Tôi, một đứa trẻ con, theo bà ngoại đi chợ. Chợ Sóc Trăng lúc nào cũng nhộn nhịp, tiếng người bán hàng, tiếng cười nói, tiếng xe cộ hòa quyện vào nhau tạo nên một bản nhạc vui tươi. Bỗng, bà ngoại dừng lại trước một gian hàng bán trái cây, chỉ tay vào một người đàn ông đang ngồi xếp trái cây, nói: "Con thấy ông ấy không? Đó là Lưu Đình Của, người con của Sóc Trăng đấy". Tôi tròn mắt nhìn ông. Ông không cao lớn, dáng người gầy gò, khuôn mặt khắc khổ nhưng ánh mắt lại rất hiền từ. Ông đang mỉm cười với một đứa trẻ, tay cầm trái dừa xiêm đưa cho nó. Tôi nghe bà ngoại kể về ông, về những đóng góp của ông cho quê hương Sóc Trăng. Ông là một nhà giáo, một nhà văn, một nhà hoạt động văn hóa, một người con hết lòng yêu quê hương. Ông đã dành cả cuộc đời mình để cống hiến cho sự nghiệp giáo dục, văn hóa của Sóc Trăng. Tôi nhớ mãi câu chuyện bà ngoại kể về ông. Đó là câu chuyện về một người thầy giáo tận tâm, yêu thương học trò. Ông luôn dành thời gian để dạy dỗ, động viên học sinh, giúp các em vươn lên trong cuộc sống. Ông còn là một nhà văn tài năng, những tác phẩm của ông đã góp phần làm phong phú thêm nền văn học Việt Nam. Tôi không biết ông đã đi đâu, làm gì sau khi rời khỏi gian hàng trái cây. Nhưng hình ảnh ông, một người con của Sóc Trăng, một người thầy giáo tận tâm, một nhà văn tài năng, đã in sâu vào tâm trí tôi. Ông là tấm gương sáng cho thế hệ trẻ noi theo, là niềm tự hào của quê hương Sóc Trăng. Cảm xúc: Gặp gỡ Lưu Đình Của, dù chỉ là thoáng qua, nhưng đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc. Ông là một người giản dị, hiền từ, nhưng lại toát ra một sức mạnh phi thường, một tình yêu quê hương tha thiết. Tôi cảm thấy tự hào khi được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Sóc Trăng, nơi đã sản sinh ra những con người tài năng như ông.