Bệnh viện đáng sợ: Hồi ức mất tích

4
(216 votes)

Ngày hôm đó, tôi quyết định khám phá một bệnh viện bỏ hoang đã lâu. Cảm giác kỳ lạ đã tràn ngập trong không khí khi tôi bước vào. Đêm tối lang thang lạnh lẽo, tiếng tí ta tí tách của bước chân và ánh đèn mờ ảo tạo nên một bầu không khí u ám. Tôi đi dọc theo hành lang, nhìn thấy những bức tranh cũ kỹ và những chiếc gương cũ kỹ treo trên tường. Ánh đèn sáng lờ mờ chiếu sáng lên những bức tranh, tạo nên những hình ảnh đáng sợ. Tôi cảm thấy như có ai đó đang theo dõi tôi từ bóng tối. Bước tiếp vào phòng khám, tôi bị một cảm giác lạnh lẽo xuyên qua cơ thể. Tôi nhìn thấy một bức ảnh của một bác sĩ mất đầu treo trên tường. Đầu anh đâu? Tôi tự hỏi trong lòng. Nhưng trước khi tôi có thể tìm hiểu thêm, một tiếng động lạ phát ra từ phòng bên cạnh. Tôi không thể cưỡng lại sự tò mò, tôi tiến vào phòng đó. Trong gương, tôi nhìn thấy một hình ảnh đáng sợ. Một người phụ nữ mặc áo trắng đang lướt ngang qua gương. Tôi cố gắng gọi cô ấy, nhưng không có âm thanh nào trả lời. Tôi quay trở lại phòng khám, nhưng cô ấy đã biến mất. Tôi cảm thấy mình bị mắc kẹt trong một vòng lặp kỳ lạ. Mỗi lần tôi quay trở lại phòng khám, tôi lại nhìn thấy hình ảnh của bác sĩ mất đầu trong gương. Tôi cố gắng tìm lối thoát, nhưng không thành công. Tôi bắt đầu hoảng loạn và cảm thấy mất kí ức. Cuối cùng, tôi quyết định không quay trở lại phòng khám nữa. Tôi biết rằng nếu tôi quay trở lại, tôi sẽ mất kí ức hoàn toàn. Tôi đã học được bài học quan trọng từ trải nghiệm đáng sợ này - đừng quay trở lại nơi đáng sợ, kẻo lại mất kí ức. Kể từ đó, tôi đã học cách tránh những nơi đáng sợ và tìm niềm vui trong cuộc sống hàng ngày. Bệnh viện đáng sợ đó đã trở thành một hồi ức mất tích, nhưng nó cũng đã giúp tôi trưởng thành và hiểu rõ hơn về bản thân. Cuộc phiêu lưu kinh dị trong bệnh viện bỏ hoang đã kết thúc, nhưng những hình ảnh đáng sợ vẫn còn mãi trong tâm trí tôi. Tôi hy vọng rằng câu chuyện này sẽ cảnh báo mọi người tránh xa những nơi đáng sợ và tìm niềm vui trong cuộc sống hàng ngày.