Không Hề Đáng Yêu
Có những ngày, em thấy mình lạc lõng giữa dòng người tấp nập. Ánh mắt người ta lướt qua em, thờ ơ như thể em chỉ là một bóng hình vô hình. Không một nụ cười, không một lời chào, chỉ có sự hờ hững đến lạnh người. Em tự hỏi, phải chăng em đã đánh mất đi điều gì đó, điều gì đó khiến em trở nên "không hề đáng yêu"? <br/ > <br/ >#### Nét Rạng Rỡ Đã Tắt <br/ > <br/ >Em từng là một cô gái năng động, luôn tràn đầy sức sống với nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai. Em yêu đời, yêu người và luôn nhìn cuộc sống bằng lăng kính màu hồng. Nhưng rồi, những vấp ngã, những tổn thương đã lấy đi của em tất cả. Nụ cười tắt dần, thay vào đó là ánh mắt u buồn, chất chứa đầy tâm sự. Em khép mình lại, sợ hãi trước những mối quan hệ mới, sợ hãi trước những điều tốt đẹp. Em sợ, sợ rằng mình sẽ lại bị tổn thương, lại phải chịu đựng nỗi đau. <br/ > <br/ >#### Bức Tường Vô Hình <br/ > <br/ >Em xây lên một bức tường vô hình, ngăn cách em với thế giới bên ngoài. Em trốn tránh mọi thứ, trốn tránh những ánh mắt, những lời nói, những cử chỉ quan tâm. Em sợ hãi, sợ hãi phải đối diện với chính bản thân mình, đối diện với những cảm xúc hỗn độn trong lòng. Em tự nhốt mình trong vỏ bọc lạnh lùng, xa cách, để rồi nhận ra, mình đang ngày càng cô độc. <br/ > <br/ >#### Hành Trình Tìm Lại Chính Mình <br/ > <br/ >Em biết, em không thể mãi trốn tránh. Em cần phải mạnh mẽ, cần phải bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Em bắt đầu bằng những điều nhỏ nhặt nhất, mỉm cười với người lạ, giúp đỡ một ai đó đang cần, tham gia vào những hoạt động xã hội. Dần dần, em nhận ra cuộc sống vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp. Vẫn còn đó những người bạn chân thành, những niềm vui giản dị, những điều kỳ diệu đang chờ em khám phá. <br/ > <br/ >Em nhận ra rằng, "không hề đáng yêu" chỉ là cảm nhận chủ quan của bản thân. Điều quan trọng là em phải yêu thương chính mình, trân trọng bản thân và sống một cuộc sống ý nghĩa. Em tin rằng, khi em tự tin và yêu đời, em sẽ lại tỏa sáng, rạng rỡ như ánh ban mai. <br/ >