Nhớ người trong bài thơ "Đồng dao nhớ ông

3
(334 votes)

Khi đọc bài thơ "Đồng dao nhớ ông", tôi không khỏi cảm thấy một nỗi nhớ nhung sâu sắc về những người đã tạo nên những món ăn ngon, những công việc khó nhọc mà tôi thường xuyên sử dụng trong cuộc sống hàng ngày. Bài thơ như một lời nhắc nhở về những người lao động vất vả, nhưng đầy tình yêu thương và sự hy sinh vì con người. Đầu tiên, tôi nhớ đến người cày ruộng, người đã tạo ra những hạt lúa trắng muốt mà tôi thường thấy trên bàn ăn. Tôi tưởng tượng họ phải làm việc từ sáng sớm cho đến khi trời tối, với đôi tay bẩn ốp ẹp nhưng đầy đam mê và tình yêu với nghề. Mỗi lần tôi ăn một bát cơm, tôi luôn cảm thấy một nỗi biết ơn sâu sắc đối với những người đã làm ra nó. Tiếp theo, tôi nghĩ đến người đào ao, người đã tạo ra những bể nước trong lành mà tôi thường xuyên sử dụng để tắm rửa. Họ phải làm việc trong những ngày nắng nóng, với đôi tay bị cháy đỏ nhưng không nản lòng. Mỗi khi tôi ăn một đĩa rau muông, tôi luôn nhớ đến họ và cảm thấy một nỗi biết ơn vô hạn. Cuối cùng, tôi nhớ đến người chèo chống, người đã tạo ra những chiếc ôc để tôi sử dụng khi đi học. Họ phải làm việc trong những ngày mưa bão, với đôi tay bị lạnh run nhưng không từ bỏ. Mỗi khi tôi ăn một quả đào, tôi luôn nhớ đến họ và cảm thấy một nỗi biết ơn sâu sắc. Bài thơ "Đồng dao nhớ ông" đã giúp tôi nhận ra rằng, những món ăn ngon, những công việc khó nhọc mà tôi thường xuyên sử dụng trong cuộc sống hàng ngày đều có những người lao động vất vả, đầy tình yêu thương và sự hy sinh. Tôi cảm thấy một nỗi biết ơn sâu sắc đối với những người đã tạo ra những món ăn ngon, những công việc khó nhọc mà tôi thường xuyên sử dụng trong cuộc sống hàng ngày.