Bệnh viện ám ảnh
Đêm tối lang thang lạnh lẽo, tôi bước vào bệnh viện hoang tàn. Ánh đèn mờ ảo chiếu sáng lên những hàng ghế đơn độc. Tiếng tí ta tí tách của bước chân trên sàn gỗ cũ kỹ vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Tôi cảm nhận được sự ám ảnh của nơi này ngay từ khi bước vào. Bệnh viện này từng là nơi chữa trị cho những bệnh nhân tâm thần. Nhưng sau một vụ cháy lớn, nó đã bị bỏ hoang và trở thành một nơi ma ám. Câu chuyện kinh dị bắt đầu từ đây. Một đêm, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một người bạn cũ. Anh ta kể về những hiện tượng kỳ lạ xảy ra tại bệnh viện này. Tòa nhà trống rỗng nhưng lại có những tiếng động lạ, những cánh cửa tự đóng mở và những cơn gió lạnh lẽo. Tôi quyết định đến đó để tìm hiểu sự thật. Khi tôi bước vào bệnh viện, tôi cảm nhận được sự u ám và áp lực từ những tường xanh xám xịt. Ánh đèn mờ ảo chiếu sáng lên những bức tường vô hồn. Tiếng tí ta tí tách của bước chân trên sàn gỗ cũ kỹ vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Tôi cảm thấy như đang bước vào một thế giới khác, nơi ma quỷ và linh hồn bị mắc kẹt. Tôi đi qua những phòng bệnh trống rỗng, những giường bệnh không còn đủ để chứa đựng những cơn ác mộng. Nhưng từng bức tường, từng cánh cửa đều giấu trong mình những bí mật đen tối. Tôi nghe thấy tiếng khóc rưng rưng của những linh hồn bị bỏ quên, tiếng la hét của những người điên cuồng và tiếng cười đầy ác ý của những ma quỷ. Tôi tiếp tục đi sâu vào bệnh viện, cảm nhận được sự áp lực ngày càng gia tăng. Tôi cảm thấy như có ai đó đang theo dõi tôi, nhìn tôi từ bóng tối. Tôi quay lại nhìn nhưng không thấy gì ngoài sự tĩnh lặng đáng sợ. Cuối cùng, tôi đến được tầng hầm của bệnh viện. Nơi này tối đen như mực, chỉ có ánh đèn nhỏ phát sáng yếu ớt. Tôi nghe thấy tiếng bước chân từ phía trước, nhưng không thể nhìn thấy ai. Tôi cố gắng đi theo tiếng bước chân đó, nhưng nó dường như đang trốn tránh tôi. Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi quay lại và chạy ra khỏi bệnh viện, cảm giác sợ hãi và ám ảnh vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi. Từ đó, tôi không bao giờ quay lại bệnh viện đó. Câu chuyện kinh dị về bệnh viện ám ảnh này đã trở thành một lời cảnh báo cho những ai dám tiếp cận nơi đó. Đêm tối lang thang lạnh lẽo, câu nói "Tí ta tí tách, áo trắng lướt ngang" vẫn còn vang vọng trong tâm trí tôi, nhắc nhở tôi về những kinh nghiệm đáng sợ mà tôi đã trải qua. Dù có bao nhiêu câu chuyện kinh dị về bệnh viện này, tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người rằng, đôi khi thực tế có thể đáng sợ hơn cả những câu chuyện ma quỷ. Hãy cẩn thận khi tiếp cận những nơi ma ám và luôn giữ cho mình một tinh thần lạc quan và tích cực.