Nghệ thuật kể chuyện trong trích đoạn "Bức tranh" của Nguyễn Minh Châu ##
Trích đoạn "Bức tranh" trong truyện ngắn cùng tên của Nguyễn Minh Châu là một minh chứng rõ nét cho tài năng kể chuyện bậc thầy của nhà văn. Ông đã khéo léo sử dụng nghệ thuật kể chuyện, đặc biệt là lời kể, điểm đến ngôi kể và nội dung chủ đề tư tưởng, để tạo nên một tác phẩm giàu tính nhân văn và triết lý sâu sắc. Lời kể: Nguyễn Minh Châu sử dụng lời kể trực tiếp, giọng văn bình tĩnh, khách quan, tạo cảm giác chân thực và gần gũi cho người đọc. Lời kể không chỉ miêu tả sự việc, mà còn bộc lộ tâm trạng, suy nghĩ của nhân vật, đặc biệt là nhân vật "tôi" - người họa sĩ. Qua lời kể, người đọc cảm nhận được sự day dứt, trăn trở của nhân vật về cuộc sống, về nghệ thuật, về những giá trị đích thực của con người. Điểm đến ngôi kể: Tác phẩm được kể theo ngôi thứ nhất, với điểm đến ngôi kể là nhân vật "tôi" - người họa sĩ. Cách kể này giúp người đọc dễ dàng đồng cảm với nhân vật, hiểu rõ tâm tư, tình cảm, suy nghĩ của họ. Đồng thời, nó cũng tạo ra khoảng cách nhất định giữa người kể chuyện và người đọc, khiến cho câu chuyện trở nên hấp dẫn và bí ẩn hơn. Nội dung chủ đề tư tưởng: Trích đoạn "Bức tranh" đặt ra những vấn đề nhân sinh sâu sắc về giá trị của nghệ thuật, về bản chất của con người và về sự thật trong cuộc sống. Bức tranh trong tác phẩm không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật, mà còn là biểu tượng cho sự thật, cho những giá trị đích thực của cuộc sống. Qua việc miêu tả quá trình sáng tạo và phản ánh của nhân vật "tôi", tác giả muốn khẳng định rằng nghệ thuật chân chính phải là tiếng nói của lương tâm, phải phản ánh chân thực cuộc sống và con người. Kết luận: Với nghệ thuật kể chuyện độc đáo, đặc biệt là lời kể, điểm đến ngôi kể và nội dung chủ đề tư tưởng, trích đoạn "Bức tranh" của Nguyễn Minh Châu đã tạo nên một tác phẩm giàu tính nhân văn và triết lý sâu sắc. Tác phẩm không chỉ là một câu chuyện hấp dẫn, mà còn là một lời khẳng định về giá trị của nghệ thuật, về sự thật và những giá trị đích thực của cuộc sống.