Mèo - Con Gái Thật Đáng Đáng
Em gái tôi tên Kiều Phương nhưng tôi quen gọi nó là Mèo vì mặt nó luôn bị chính nó bôi bẩn. Mèo vui vẻ chấp nhận cái tên tôi tặng và thậm chí còn dùng để xưng hô với bạn bè. Mèo rất hay lục lọi các đồ vật với sự thích thú đến. Một hôm, tôi bắt gặp Mèo nhào một thứ bột đen sì, trông rất sợ. Thỉnh thoảng lại bôi ra cổ tay. Tôi quyết định theo dõi Mèo bí mật. Sau khi có vẻ đã hài lòng, Mèo lôi trong túi ra bốn lọ nhỏ, mỗi lọ màu đỏ, màu vàng, màu xanh lục... đều do Mèo tự chế. Mèo đưa mắt canh chừng rồi lại nhét tất cả vào túi sau khi cho màu đen nhọ nồi vào một cái lọ còn bỏ không. Xong, Mèo vui vẻ chạy đi làm những việc bố mẹ tôi phân công, vừa làm vừa hát, có vẻ vui lắm. Nhưng mọi bí mật của Mèo cuối lộ. Hôm đó chú Tiến Lê - hoạ sĩ, bạn thân của bố tôi - đưa bé Quỳnh đến chơi. Vớ được bạn gái, Mèo mừng quýnh lên. Hai đứa lôi nhau ra vườn. Tại đây, Mèo đưa toàn bộ những bức tranh nó vẽ giấu cho bé Quỳnh xem. Chỉ thấy bé Quỳnh thỉnh thoảng lại reo lên khe khẽ. Lát sau, bé Quỳnh chạy vào thì thầm gì đó với chú Tiến Lê khiến chú phải xin phép bố tôi theo bé Quỳnh ra vườn. Lúc đó, tôi đang mải mê với chiếc diều nên không biết có chuyện gì. Chỉ thấy từ ngoài vườn trở vào, mặt chú Tiến Lê rạng rỡ lắm: - Anh chị có phúc lớn rồi. Anh có biết con gái anh là một thiên tài hội hoạ không? Chú trải sáu bức tranh do Mèo vẽ ra trước mặt bố tôi. Đến lượt bố tôi ngây người ra như không tin vào mắt mình. - Con gái tôi vẽ đây ư? Chả lẽ lại đúng là nó, cái con Mèo hay lục lọi ấy! Và ông không kìm được, ôm thốc Mèo lên: - Ôi, con đã cho bố một bất ngờ quá lớn. Mẹ tôi vừa về, kịp nghe và chứng kiến tất cả, cũng không kìm được xúc động. Theo chú Tiến Lê thì những Mèo rất độc đáo, có thể đem đ