Phân tích và cảm nhận về bài thơ "Mẹ và quả" của Nguyễn Khoa Điềm
Bài thơ "Mẹ và quả" của Nguyễn Khoa Điềm được viết theo thể thơ tự do. Nội dung chính của bài thơ là một sự tưởng tượng về một người mẹ trồng và hái quả, và sự liên kết tình cảm giữa mẹ và con. Phương thức biểu đạt chính mà tác giả sử dụng trong bài thơ này là sự so sánh và tưởng tượng. Tác giả so sánh những mùa quả mẹ hái được với mặt trời và mặt trăng, tạo ra một hình ảnh tươi sáng và mạnh mẽ về sự phát triển và sự sống. Ý kiến của em có thể là tác giả sử dụng phương thức này để tạo ra một cảm giác sự kỳ diệu và sự liên kết giữa con người và thiên nhiên. Từ "quả" trong bài thơ này có nghĩa là kết quả của công việc và sự cống hiến của người mẹ. Từ này thuộc loại từ danh từ và được sử dụng để tượng trưng cho sự phát triển và thành tựu trong cuộc sống. Trong hai câu thơ sau: "Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi, Mình vẫn còn một thứ quả non xanh", tác giả sử dụng biện pháp tu từ để tạo ra hiệu ứng tương phản. Từ "hoảng sợ" và "mỏi" tạo ra một cảm giác lo lắng và sự quan tâm của người con đối với người mẹ. Từ "quả non xanh" tượng trưng cho sự trẻ trung và tiềm năng của người con, trong khi người mẹ đã trải qua nhiều khó khăn và mệt mỏi. Khổ thơ thứ hai "Mình vẫn còn một thứ quả non xanh" mang lại cho em một cảm giác sâu sắc về sự trân trọng và biết ơn đối với tình yêu và sự hy sinh của người mẹ. Câu thơ này cũng thể hiện sự tự hào và hy vọng của người con trong việc tiếp tục phát triển và đạt được thành công trong cuộc sống. Như vậy, bài thơ "Mẹ và quả" của Nguyễn Khoa Điềm không chỉ mang lại cho chúng ta những hình ảnh tươi sáng và mạnh mẽ về sự sống mà còn thể hiện sự tôn trọng và biết ơn đối với tình yêu và sự hy sinh của người mẹ.