** Vẻ đẹp người phụ nữ tảo tần trong bài thơ "Thương vợ" của Trần Tế Xương **
** Bài thơ "Thương vợ" của Trần Tế Xương không chỉ là lời thơ mà còn là bức tranh chân thực về người phụ nữ Việt Nam thời xưa. Qua ngòi bút tài hoa, hình ảnh bà Tú hiện lên không chỉ đẹp đẽ mà còn vô cùng cảm động. Vẻ đẹp của bà Tú không phải là vẻ đẹp sắc sảo, lộng lẫy mà là vẻ đẹp bình dị, gần gũi, toát lên từ sự tảo tần, chịu thương chịu khó. "Quanh năm buôn bán ở mom sông," bốn chữ thơ đã vẽ nên hình ảnh một người phụ nữ cần mẫn, ngày ngày vất vả kiếm sống. Công việc buôn bán ở "mom sông" – nơi giao thương sầm uất nhưng cũng đầy gian khó – cho thấy sự vất vả, nhọc nhằn của bà Tú. Hình ảnh "lặn lội thân cò khi quãng vắng, eo sèo mặt nước buổi đò đông" càng tô đậm thêm sự vất vả ấy. Bà Tú không chỉ chịu nắng mưa, gió bão mà còn phải đối mặt với sự đông đúc, chen chúc của dòng người trên sông. Đó là một cuộc sống đầy gian truân, nhưng bà Tú vẫn kiên trì, bền bỉ. Tuy nhiên, vẻ đẹp của bà Tú không chỉ nằm ở sự chịu đựng gian khổ mà còn ở tấm lòng yêu thương chồng con. "Nuôi đủ năm con với một chồng" – một câu thơ ngắn gọn nhưng hàm chứa bao nhiêu công sức, hy sinh thầm lặng. Bà Tú đã gánh vác trọng trách gia đình, nuôi nấng năm đứa con khôn lớn, lo toan mọi việc trong nhà, để chồng yên tâm với công việc của mình. Tình yêu thương chồng con của bà Tú không cần lời nói hoa mỹ, mà thể hiện qua từng hành động, từng giọt mồ hôi rơi trên mái tóc sương gió. Hai câu thơ "Một duyên hai nợ, âu đành phận/ Năm nắng mười mưa, dám quản công" thể hiện sự cam chịu, thầm lặng của người phụ nữ trước số phận. Bà Tú chấp nhận mọi khó khăn, vất vả, không một lời than thở. Sự hy sinh thầm lặng ấy càng làm nổi bật lên vẻ đẹp tâm hồn cao cả của bà. Câu thơ cuối cùng "Cha mẹ thói đời ăn ở bạc/ Có chồng hờ hững cũng như không!" là lời than thở nhẹ nhàng nhưng cũng đầy chua xót. Bà Tú mong muốn được chồng yêu thương, trân trọng, nhưng cũng chấp nhận sự hờ hững của chồng với một tâm thế bình thản, đằm thắm. Tóm lại, vẻ đẹp của bà Tú trong bài thơ "Thương vợ" là vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam truyền thống: tảo tần, chịu thương chịu khó, yêu thương chồng con hết mực và luôn cam chịu, thầm lặng trước số phận. Hình ảnh bà Tú không chỉ gợi lên sự cảm phục mà còn để lại trong lòng người đọc bao xúc cảm sâu lắng, trân trọng. Qua bài thơ, ta càng thêm hiểu và yêu quý những người phụ nữ Việt Nam, những người đã âm thầm cống hiến, hy sinh cho gia đình và xã hội. Sự hy sinh thầm lặng ấy, chính là vẻ đẹp đáng trân trọng nhất.