Phân tích Khổ thơ cuối của bài “Ánh trăng” của Nguyễn Duy

4
(169 votes)

<br/ >Trong bài “Ánh trăng”, tác giả Nguyễn Duy đã sử dụng ngôn ngữ một cách tinh tế để tạo ra những hình ảnh đẹp đẽ và sâu lắng về ánh trăng. Khổ thơ cuối của bài viết là một minh chứng cho điều đó: <br/ >“Trăng cứ tròn vành vạnh, <br/ >Kể chi người vô tình, <br/ >Ánh trăng im phăng phắc, <br/ >Đủ cho ta giật mình.” <br/ >Tác giả sử dụng các từ ngữ như “tròn vành vạnh” để mô tả hình dáng của ánh trăng, tạo ra một hình ảnh đầy đủ và hoàn hảo. Điều này giúp người đọc cảm nhận được sự hoàn hảo và kiêu hãnh của ánh trăng trong đêm tối. <br/ >Với câu “Kể chi người vô tình”, tác giả muốn nói rằng ánh trăng luôn ở đó, không hề thay đổi hay biến mất. Nó là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, luôn chiếu sáng và hướng dẫn chúng ta qua những đêm tối mịt mùng. <br/ >Trong câu “Ánh trăng im phăng phắc”, tác giả muốn nói rằng ánh trăng luôn yên bình và im lặng, không hề làm gì cả. Tuy nhiên, nó vẫn có khả năng làm cho chúng ta giật mình với vẻ đẹp của nó. Điều này giúp chúng ta nhận ra rằng dù có những khó khăn hay thử thách trong cuộc sống, chúng ta vẫn có thể tìm thấy sự yên bình và bình thản bên trong chính mình. <br/ >Tổng quát, khổ thơ cuối của bài “Ánh trăng” là một minh chứng cho sự tinh tế và sâu sắc của ngôn ngữ nghệ thuật mà tác giả Nguyễn Duy đã sử dụng. Những hình ảnh đẹp đẽ về ánh trăng đã tạo ra một cảm giác yên bình và lạc quan trong lòng người đọc. <br/ > <br/ >2. Loại bài viết: Phân tích