Hình ảnh ẩn dụ và tình cảm sâu sắc trong đoạn thơ "Lưng mẹ còng rồi" ##
Đoạn thơ "Lưng mẹ còng rồi" của tác giả Nguyễn Duy là một bức tranh xúc động về tình mẫu tử thiêng liêng. Qua hình ảnh ẩn dụ độc đáo, tác giả đã thể hiện sự hy sinh thầm lặng và tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ dành cho con. Hình ảnh "lưng mẹ còng rồi" là một chi tiết tả thực, nhưng lại ẩn chứa một ý nghĩa sâu sắc. Nó gợi lên sự vất vả, nhọc nhằn của người mẹ trong cuộc sống. "Cau thì vẫn thẳng" là hình ảnh đối lập, thể hiện sự kiên cường, bất khuất của người mẹ. Cau - biểu tượng cho sự hi vọng, cho sức sống mãnh liệt, còn mẹ - là người mang trong mình bao gánh nặng cuộc đời. Sự tương phản giữa "cau - ngọn xanh rờn" và "mẹ - đầu bạc trắng" càng làm nổi bật sự hy sinh của người mẹ. Cau ngày càng cao, vươn lên trời xanh, tượng trưng cho sự trưởng thành, phát triển của con cái. Còn mẹ, ngày một thấp, gần đất, như một minh chứng cho sự già nua, hao mòn theo thời gian. Hai câu thơ "Cau gần với giời/ Mẹ thì gần đất!" là lời khẳng định cho sự hy sinh thầm lặng của người mẹ. Cau vươn cao, gần với trời xanh, là ước mơ, là tương lai của con cái. Còn mẹ, gần đất, như một người mẹ hiền, luôn ở bên cạnh, che chở, nâng đỡ con. Hình ảnh "cau bổ tư" và "cau bổ tám" là chi tiết ẩn dụ, thể hiện sự trưởng thành của con cái. Từ "bổ" gợi lên sự chia sẻ, sự yêu thương, sự quan tâm của người mẹ dành cho con. "Cau bổ tư" là lúc con còn nhỏ, mẹ chăm sóc, lo lắng từng chút một. "Cau bổ tám" là lúc con đã lớn, mẹ vẫn luôn dõi theo, lo lắng cho con. Câu thơ cuối cùng "Mẹ còn ngại to!" là lời khẳng định cho tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ. Dù con đã lớn, mẹ vẫn luôn dành cho con những điều tốt đẹp nhất. Qua đoạn thơ, tác giả đã sử dụng hình ảnh ẩn dụ độc đáo, ngôn ngữ giản dị, giàu cảm xúc để thể hiện tình mẫu tử thiêng liêng. Đọc đoạn thơ, chúng ta không chỉ cảm nhận được sự hy sinh thầm lặng của người mẹ, mà còn thấy được tình yêu thương vô bờ bến của mẹ dành cho con.