Nỗi buồn trong lời ru của người phụ nữ Việt Nam
Người phụ nữ Việt Nam xưa hiện lên trong văn học dân gian với vẻ đẹp tần tảo, đảm đang, chịu thương chịu khó. Bên cạnh đó, ẩn sâu trong tâm hồn họ là những nỗi niềm khó giãi bày. Lời ru, tiếng hát à ơi tưởng chừng như đơn giản lại chất chứa biết bao tâm tư, trăn trở của người phụ nữ. Qua đó, ta thấy được nỗi buồn man mác, khôn nguôi trong cuộc đời lam lũ của họ. <br/ > <br/ >#### Tiếng ru buồn trong cuộc đời vất vả <br/ > <br/ >Nỗi buồn đầu tiên hiện ra trong những lời ru là nỗi cơ cực, nhọc nhằn của người phụ nữ trong xã hội xưa. Cuộc sống của họ gắn liền với đồng ruộng, nương rẫy, quanh năm “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”. Hình ảnh ấy được tái hiện rõ nét qua những câu hát ru: <br/ > <br/ >"Con cò mà đi ăn đêm <br/ >Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao <br/ >Ơi a con ngủ cho ngoan <br/ >Để mẹ gánh nước, rửa rau cho mau." <br/ > <br/ >Lời ru như lời tự sự, lời than thân về số phận của người phụ nữ. Họ phải gánh vác trên vai biết bao công việc không tên, từ việc đồng áng nặng nhọc đến việc nhà cơm nước, chăm sóc gia đình. Nỗi buồn ấy cứ thế thấm dần vào từng câu hát, như muốn ru con ngủ nhưng cũng là tự ru mình trong cuộc đời đầy bấp bênh. <br/ > <br/ >#### Nỗi lòng của người phụ nữ khi phải xa cách <br/ > <br/ >Không chỉ vất vả mưu sinh, người phụ nữ xưa còn phải chịu cảnh xa cách, chia ly. Xã hội phong kiến với những xung đột, chiến tranh triền miên đã khiến biết bao gia đình phải ly tán. Người chồng ra chiến trường, để lại người vợ ở nhà ngóng trông, lo lắng. Nỗi đau đáu ấy được gửi gắm qua những lời ru da diết: <br/ > <br/ >"Ru con con ngủ cho lành <br/ >Để mẹ gánh nước, cho anh đi cày <br/ >Anh đi cày ruộng cho sâu <br/ >Để em đi gánh nước mau, anh chờ." <br/ > <br/ >Hình ảnh người vợ chờ chồng trong vô vọng khiến ta không khỏi xót xa. Lời ru lúc này như lời tự an ủi, động viên bản thân cố gắng vượt qua nỗi đau chia ly. Nỗi buồn man mác len lỏi trong từng câu hát, tạo nên một âm hưởng trầm buồn, day dứt. <br/ > <br/ >#### Khát vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn <br/ > <br/ >Dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, người phụ nữ Việt Nam luôn ấp ủ những ước mơ, hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn cho con cái. Họ mong muốn con mình được sống trong hòa bình, được học hành, khôn lớn và có cuộc sống hạnh phúc: <br/ > <br/ >"Con ơi con ngủ cho ngon <br/ >Để mẹ nấu cơm, để con đi học <br/ >Con học cho lớn cho tài <br/ >Mai sau con làm ông nọ, bà kia." <br/ > <br/ >Lời ru chứa đựng niềm tin yêu, hy vọng vào thế hệ mai sau. Dù cho hiện tại có vất vả, nhọc nhằn đến đâu, họ vẫn luôn muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho con. Nỗi buồn trong lời ru lúc này đã được thay thế bằng niềm lạc quan, yêu đời. <br/ > <br/ >Lời ru của người phụ nữ Việt Nam là những lời tâm tình mộc mạc, chân thành chứa đựng những buồn vui, sướng khổ của phận người. Qua đó, ta thấy được vẻ đẹp tâm hồn, sự hy sinh thầm lặng và sức sống mãnh liệt của họ. Dù cuộc sống có nhiều khó khăn, nhưng họ vẫn luôn lạc quan, yêu đời và dành trọn vẹn tình yêu thương cho con cái. <br/ >