Sự đồng cảm và lòng nhân ái trong truyện ngắn "Người ăn xin" của Tuốc-ghê-nhép ##

4
(141 votes)

Truyện ngắn "Người ăn xin" của nhà văn Tuốc-ghê-nhép là một tác phẩm giàu tính nhân văn, đánh thức lòng đồng cảm và khơi gợi sự sẻ chia trong mỗi con người. Tác phẩm xoay quanh câu chuyện về một người ăn xin nghèo khổ, bị xã hội ruồng bỏ, nhưng vẫn giữ được phẩm giá và lòng tự trọng. Thông qua hình ảnh người ăn xin, tác giả muốn gửi gắm thông điệp về sự bất công của xã hội, nơi mà những người nghèo khổ luôn bị đối xử bất công và thiếu thốn tình yêu thương. Người ăn xin trong truyện không chỉ là một kẻ ăn xin đơn thuần, mà còn là một con người với đầy đủ tâm tư, tình cảm, mong muốn được sống một cuộc sống bình thường như bao người khác. Tuy nhiên, xã hội lại đối xử với người ăn xin một cách lạnh lùng, vô cảm. Họ bị coi thường, bị khinh miệt, bị đẩy ra ngoài lề xã hội. Thậm chí, họ còn bị đối xử tàn nhẫn, bị đánh đập, bị đuổi đi. Tác phẩm "Người ăn xin" không chỉ là một lời tố cáo xã hội bất công, mà còn là một lời kêu gọi con người hãy sống nhân ái, hãy biết yêu thương và giúp đỡ những người khó khăn. Tác giả muốn khẳng định rằng, mỗi con người đều có giá trị, dù họ là ai, đến từ đâu. Thông qua câu chuyện về người ăn xin, Tuốc-ghê-nhép đã khơi gợi trong mỗi người đọc một cảm xúc sâu sắc về lòng nhân ái, về sự đồng cảm và sẻ chia. Tác phẩm là một lời nhắc nhở chúng ta hãy sống tốt đẹp hơn, hãy biết yêu thương và giúp đỡ những người xung quanh, đặc biệt là những người khó khăn, bất hạnh. Kết luận: Truyện ngắn "Người ăn xin" của Tuốc-ghê-nhép là một tác phẩm giàu tính nhân văn, đánh thức lòng đồng cảm và khơi gợi sự sẻ chia trong mỗi con người. Tác phẩm là một lời kêu gọi con người hãy sống nhân ái, hãy biết yêu thương và giúp đỡ những người khó khăn, bất hạnh.