Số phận người lao động dưới chế độ thực dân và chúa đất miền núi trong truyện "Vợ chồng A Phủ" của Tô Hoài
Trong truyện ngắn "Vợ chồng A Phủ" của nhà văn Tô Hoài, hình ảnh số phận bi đát của người lao động dưới chế độ thực dân và chúa đất miền núi được mô tả rất rõ qua đoạn trích. Những hình ảnh về việc hút thuốc phiện, bị đánh đập và cảnh tượng khốn khổ của A Phủ và Mị đã góp phần làm nổi bật sự tàn ác và bất công mà họ phải chịu đựng. Đầu tiên, việc A Phủ phải ra quỳ giữa nhà sau mỗi lần hút thuốc phiện và bị người xô đến đánh là một minh chứng rõ ràng cho sự bóc lột và áp bức mà người lao động phải chịu đựng. Hành động này không chỉ là biểu hiện của sự kiệt sức về thể chất mà còn là sự tổn thương về tinh thần khi phải chịu đựng sự hành hạ và bạo lực từ người chủ. Điều này thể hiện rõ sự tàn ác của chế độ thực dân và chúa đất miền núi đối với người lao động. Ngoài ra, cảnh tượng của Mị thức suốt đêm im lặng ngồi xoa thuốc dấu cho chồng cũng là một hình ảnh đau lòng về số phận của người phụ nữ lao động. Việc Mị phải hy sinh bản thân, thức trắng đêm để lo lắng cho chồng và chịu đựng sự đau đớn khi bị đạp chân vào mặt càng làm nổi bật sự bất công và khổ đau mà họ phải trải qua dưới chế độ áp bức. Tóm lại, thông qua đoạn trích trên, nhà văn Tô Hoài đã thành công trong việc thể hiện số phận bi đát của người lao động dưới chế độ thực dân và chúa đất miền núi. Hình ảnh của A Phủ và Mị đã góp phần làm nổi bật sự tàn ác và bất công mà họ phải chịu đựng, từ đó, mở ra cuộc tranh luận về vấn đề xã hội và nhân quyền trong xã hội phong kiến.