Bài học từ truyện ngắn "Bức tranh của em gái tôi" của Tạ Duy Anh
Trong loạt truyện ngắn của nhà văn Tạ Duy Anh, có một câu chuyện mang tên "Bức tranh của em gái tôi" đã chinh phục độc giả bằng cách kể một cách giản dị nhưng sâu lắng. Câu chuyện này không chỉ là về tài năng hội họa của em gái Kiều Phương, mà còn về sự thay đổi trong tâm hồn của nhân vật chính - anh trai "tôi". Kiều Phương, được anh trai đặt cho biệt danh là Mèo, bất ngờ tỏ ra là một họa sĩ tài năng sau khi được khám phá bởi một người bạn của bố. Sự thành công của em gái khi giành giải nhất trong cuộc thi vẽ tranh quốc tế không chỉ là niềm vui cho gia đình mà còn là bài học quý giá cho "tôi". Ban đầu, "tôi" cảm thấy ghen tị và tự ti vì không có tài năng như em gái. Nhưng qua việc thấu hiểu tấm lòng trong sáng và nhân hậu của Kiều Phương, "tôi" nhận ra giá trị thực sự của mình không chỉ nằm trong tài năng mà còn ở trong lòng bao dung và yêu thương. Câu chuyện "Bức tranh của em gái tôi" không chỉ là một câu chuyện về tài năng và thành công mà còn là bài học về sự đồng cảm, sự chấp nhận bản thân và người khác. Đó là một minh chứng rõ ràng cho việc tuổi thơ là kho báu của những kỷ niệm đẹp đẽ và bài học quý giá mà chúng ta có thể học từ những người xung quanh mình.