Suy nghĩ về hai khổ thơ trong bài "Viếng lǎng Bác" của nhà thơ Viễn Phương

4
(263 votes)

Trong bài thơ "Viếng lǎng Bác" của nhà thơ Viễn Phương, hai khổ thơ cuối cùng đã để lại trong tôi nhiều cảm xúc và suy nghĩ sâu sắc. Những dòng thơ này không chỉ thể hiện sự tưởng nhớ và tôn kính đối với Bác Hồ, mà còn chứa đựng một thông điệp sâu sắc về tình yêu quê hương và lòng biết ơn với những người đã hy sinh vì đất nước. Trong khổ thơ đầu tiên, nhà thơ Viễn Phương miêu tả một cảnh tượng đẹp mắt khi mặt trời đi qua trên lǎng. Mặt trời trong lǎng được miêu tả là rất đỏ, tượng trưng cho sự rực rỡ và sức sống của quê hương. Dòng người đi qua trong thương nhớ, kết tràng hoa dâng bày mươi chín mùa xuân, thể hiện sự tưởng nhớ và lòng biết ơn đối với những người đã hy sinh vì đất nước. Từ những hình ảnh này, tôi cảm nhận được tình yêu và lòng biết ơn sâu sắc của nhà thơ đối với quê hương và những người anh hùng. Khổ thơ thứ hai mang đến một cảm xúc khác biệt. Nhà thơ miêu tả Bác Hồ nằm trong giấc ngủ bình yên, giữa một vầng trǎng sáng dịu hiên. Tuy Bác Hồ đang ngủ, nhưng ông vẫn biết trời xanh là mãi mãi. Dòng thơ này thể hiện sự tin tưởng và niềm tin vào tương lai của nhà thơ. Tuy rằng Bác Hồ đã ra đi, nhưng tình yêu và sự tôn kính của nhân dân với Người vẫn mãi mãi không thay đổi. Tôi cảm nhận được sự lạc quan và hy vọng trong dòng thơ này, đồng thời cũng nhận ra rằng tình yêu và lòng biết ơn với Bác Hồ sẽ mãi mãi sống trong lòng người dân Việt Nam. Hai khổ thơ cuối cùng trong bài "Viếng lǎng Bác" của nhà thơ Viễn Phương đã để lại trong tôi nhiều cảm xúc và suy nghĩ sâu sắc. Từ những dòng thơ này, tôi cảm nhận được tình yêu và lòng biết ơn sâu sắc của nhà thơ đối với quê hương và những người anh hùng, cũng như sự lạc quan và hy vọng về tương lai của đất nước.