Những điều trông thấy
Trong bài viết này, chúng ta sẽ tìm hiểu về những điều đáng buồn mà chúng ta có thể thấy xung quanh chúng ta. Đó là hình ảnh của một người phụ nữ dắt ba đứa con, ngồi bên đường với tấm cám và rau cỏ trong giò. Trong khi đứa bé được ẵm trong lòng, đứa lớn phải xách giỏ tre. Họ không có gì để ăn vào buổi trưa và áo quần của họ rách nát. Nhìn thấy họ, chúng ta không dám nhìn vào mắt họ vì chúng ta biết rằng nước mắt đang thấm ướt áo đầm đìa của họ. Nhưng đáng buồn là, dù trong hoàn cảnh khó khăn, những đứa trẻ vẫn cười vui, không biết rằng lòng mẹ đau xót đến nhường nào. Lòng mẹ đau xót như thế nào? Đó là câu hỏi mà chúng ta cần suy nghĩ. Trong một năm đói kém và lưu lạc xa quê hương, một người mẹ phải làm mướn hết sức để nuôi bốn miệng ăn. Hàng ngày, họ phải đi xin ăn dọc đường phố, nhưng liệu có thể kéo dài được như vậy? Một cành chết lăn bên ngòi rãnh đã trước đó đã cho thấy điều này. Mẹ nuôi con bằng máu thịt, nhưng không đủ để nuôi sống cả gia đình. Nhìn lên trời, mặt trời vàng uá, gió lạnh bỗng đâu ào tới. Những người qua đường cảm động và xót thương. Đêm qua, ở trạm Tây Hả, mâm cỗ cung đốn sao mà linh đình! Có gân hươu, vây cá, đầy bàn thịt lợn, thịt dê. Nhưng quan lớn không chọc đũa, chỉ có những người tùy tùng mới được nếm thử. Đổ bỏ không hề tiếc, thậm chí cả chó hàng xóm cũng chán thức ngon. Nhưng trên đường, có mẹ con nhà này cùng cực đến thế! Ai đã vẽ bức tranh này và đem dâng lên nhà vua? Trong bài viết này, chúng ta đã thấy những hình ảnh đáng buồn và đáng xót xa. Đó là những điều mà chúng ta không nên quên và cần phải chung tay giúp đỡ những người đang gặp khó khăn. Chúng ta cần nhìn thấy và hiểu rằng không phải ai cũng có cơ hội và điều kiện tốt như chúng ta.