Cái đặc sắc trong nội dung của truyện ngắn "Cái mặt không chơi được" của Nam Cao

4
(250 votes)

Truyện ngắn "Cái mặt không chơi được" của Nam Cao có một cái đặc sắc đáng chú ý trong nội dung. Ngay từ câu mở đầu, khi nhân vật Sen nhìn thấy Trị và phát biểu rằng "Cái mặt anh trông thế nào ấy. Quả thực không chơi được!", chủ điểm của tác phẩm đã được xác định. Câu này không chỉ là một lời nhận xét đơn thuần về diện mạo của Trị, mà còn mở ra một cấu trúc tác phẩm phức tạp, theo dòng suy nghĩ của nhân vật Tri. Từ câu mở đầu, câu chuyện tiếp tục tái hiện lại những kỷ niệm quá khứ của Tri khi còn trẻ và liên kết với những sự kiện trong tương lai, với nhiều người khác đã xuất hiện trong cuộc đời Tri. Nhiều người đã từng nhìn thấy trên khuôn mặt của Tri một cái gì đó khó tả, khó chơi. Đặc biệt, câu chuyện còn đề cập đến những lời nhận xét của Đa, một họa sĩ cùng quận với Tri. Đa đã nhận xét rằng "Trông cái mặt Tri... không chơi được". Điều này cho thấy cái đặc sắc trong diện mạo của Tri không chỉ là một ấn tượng riêng của Sen, mà còn được nhiều người khác nhận thấy. Ký ức về Tri còn đi xa hơn, quay trở lại với những chuyện khi Tri còn nhỏ. Khi 7-8 tuổi, Tri đã nghe lời bạn Kình nhận xét về mình rằng "Nhưng nó bảo trông mày... làm sao ấy. Nó không thích mày". Những lời nhận xét này cho thấy cái đặc sắc trong diện mạo của Tri đã tồn tại từ rất lâu. Từ những chi tiết như vậy, truyện ngắn "Cái mặt không chơi được" của Nam Cao đã tạo nên một cái nhìn đa chiều về diện mạo của nhân vật Tri. Câu chuyện không chỉ xoay quanh việc nhìn nhận vẻ ngoài của một người, mà còn đề cập đến sự ảnh hưởng của diện mạo đối với cuộc sống và mối quan hệ của Tri.