Một câu chuyện đau lòng về tình yêu bị cấm đoán
Việt Anh và Hoàng là bạn cùng lớp mới của nhau trong năm cuối cấp 3. Họ đã trở thành bạn thân và dần dần phát hiện ra tình cảm đặc biệt giữa họ. Tuy nhiên, có một điều đáng tiếc là cả hai đều là nam giới, và tình yêu của họ bị cấm đoán trong xã hội. Dù biết rằng tình yêu của mình không được chấp thuận, Việt Anh và Hoàng quyết định chia tay sau khi tốt nghiệp đại học. Họ cố gắng tìm kiếm niềm vui và thành công trong cuộc sống, nhưng không bao giờ quên nhau. Sau 10 năm, khi đã trở thành người trưởng thành và trở về trả hiếu cho cha mẹ, Việt Anh và Hoàng tình cờ gặp lại nhau. Tình cảm mà họ từng có dành cho nhau vẫn còn nguyên vẹn và rung động trong lòng. Họ nhận ra rằng không thể sống thiếu nhau và quyết định đến với nhau một lần nữa. Tuy nhiên, tình yêu của Việt Anh và Hoàng vẫn không được chấp thuận trong xã hội. Họ không thể trao nhau nhẫn đính hôn, nụ hôn, cái ôm hay cái nắm tay như những cặp đôi bình thường. Mỗi thập kỷ trôi qua, họ phải đối mặt với những khó khăn và đau đớn của tình yêu bị cấm đoán. Cuối cùng, không thể chịu đựng nổi sự đau khổ và sự cấm đoán, Việt Anh và Hoàng quyết định gieo mình xuống sông để được ở bên nhau mãi mãi. Đó là một cái kết đau lòng cho một câu chuyện tình yêu không được chấp thuận. Câu chuyện này nhắc nhở chúng ta về sự đau khổ và khó khăn mà những người yêu nhau đối mặt khi tình yêu của họ bị cấm đoán. Nó cũng đặt ra câu hỏi về sự công bằng và sự chấp nhận trong xã hội.