Tự hào và nỗi niềm tiếc nuối - Khi tâm hồn trẻ thơ chạm vào đất mẹ ##

4
(342 votes)

Đoạn văn trích dẫn từ tác phẩm của nhà văn Nguyễn Tuân, với những câu thơ đầy chất thơ và ẩn dụ, đã khơi gợi trong tôi những suy nghĩ và cảm xúc sâu sắc về tình yêu quê hương đất nước. Tự hào là cảm xúc đầu tiên mà tôi cảm nhận được. "Tự hào lắm, khi được lang thang trên mảnh đất Mẹ hiện nay và bảo vệ nó" - tâm hồn trẻ thơ của tác giả đã được bồi đắp bởi tình yêu quê hương sâu sắc. Hình ảnh "lang thang" gợi lên sự tự do, phóng khoáng, cảm giác được hòa mình vào thiên nhiên, đất mẹ. "Bảo vệ nó" là lời khẳng định về trách nhiệm và lòng tự hào của người con đối với quê hương. Tuy nhiên, cảm xúc tự hào ấy lại nhanh chóng được tô điểm bởi nỗi niềm tiếc nuối. "Trang sách cuộc đời chưa mở cho ta nhưng mới ghé mặt nhìn, ta đã ngay ngát cả người...Tiếc thay, đã mấy ai nhận thấy!" Tác giả đã sử dụng hình ảnh ẩn dụ "trang sách cuộc đời" để thể hiện sự non nớt, chưa trải nghiệm của tuổi trẻ. Dù vậy, tâm hồn ấy đã sớm rung động trước vẻ đẹp của quê hương, "ngay ngát cả người" như một bông hoa e ấp hé nở. Nhưng tiếc thay, sự rung động ấy lại không được chia sẻ, không được đồng cảm. Đoạn văn đã khơi gợi trong tôi những suy nghĩ về vai trò của thế hệ trẻ trong việc gìn giữ và phát huy truyền thống văn hóa của dân tộc. Chúng ta cần phải tự hào về quê hương, yêu thương và bảo vệ đất nước. Nhưng đồng thời, cũng cần phải biết cách thể hiện tình yêu ấy một cách tích cực, để những giá trị tốt đẹp của quê hương được lan tỏa và được nhiều người biết đến. Nỗi niềm tiếc nuối của tác giả cũng là lời nhắc nhở chúng ta về trách nhiệm của bản thân trong việc gìn giữ và phát huy những giá trị văn hóa truyền thống. Hãy sống một cách trọn vẹn, tự hào về quê hương và lan tỏa tình yêu ấy đến với mọi người. Bởi lẽ, chỉ khi chúng ta biết trân trọng và gìn giữ những gì thuộc về mình, thì quê hương mới mãi mãi là nơi chốn bình yên và hạnh phúc.