Phân tích đoạn trích "Kiều ở lầu ngưng Bích" của Nguyễn Du

4
(308 votes)

Đoạn trích "Kiều ở lầu ngưng Bích" trong tác phẩm "Truyện Kiều" của Nguyễn Du là một phần nổi bật, thể hiện tình cảm bi quan và buồn bã của nhân vật chính, Kiều. Đoạn văn này sử dụng ngôn ngữ và hình ảnh phong phú để diễn tả sự cô đơn và nỗi niềm của Kiều. Đoạn trích bắt đầu với việc Kiều đứng trước lầu ngưng Bích, nơi cô được giam giữ. Vẻ non xa tấm trăng gần ở chung phân, bốn bề bát ngát xa trông, tạo nên một hình ảnh cô đơn và xa cách. Cát vàng cồn nọ bụi hồng dặm kia, biểu thị sự cách biệt và sự cô lập của Kiều. Đoạn văn tiếp tục mô tả tình cảm của Kiều khi nhớ lại người yêu dưới nguyệt chén đồng. Tin sương luống những rày trông mai chờ, thể hiện sự mong chờ và nỗi niềm của Kiều. Bên trời góc bể bơ vơ, tấm son gột rửa bao giờ cho phai, tạo nên hình ảnh Kiều luôn xót xa và buồn bã. Sân Lai cách mấy nắng mưa, có khi gốc tử đã vừa người ôm, buồn trông cửa bể chiều hôm thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa. Buồn trông ngọn nước mới sa, hoa trôi man mác biết là về đâu, buồn trông nội cỏ rầu rầu. Những câu này thể hiện sự buồn bã và cô đơn của Kiều, cũng như sự mong chờ và nỗi niềm của cô. Chân mây mặt đất một màu xanh xanh, buồn trông gió cuốn mặt duềnh, ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi. Những hình ảnh này tạo nên một không gian bi quan và buồn bã, phản ánh tâm trạng của Kiều. Tóm lại, đoạn trích "Kiều ở lầu ngưng Bích" của Nguyễn Du là một phần nổi bật trong tác phẩm "Truyện Kiều". Đoạn văn này sử dụng ngôn ngữ và hình ảnh phong phú để diễn tả tình cảm bi quan và buồn bã của nhân vật chính, Kiều.