Ngày Tết - Hình ảnh mẹ trong "Khói bếp chiều 30" và "Nhớ Tết" ##

3
(328 votes)

Hai bài thơ "Khói bếp chiều 30" của Nguyễn Trọng Hoàn và "Nhớ Tết" của Trương Nam Hương đều khắc họa khung cảnh ngày Tết cổ truyền Việt Nam, nhưng mỗi bài thơ lại mang một nét riêng biệt, đặc biệt là hình ảnh người mẹ. Trong "Khói bếp chiều 30", Nguyễn Trọng Hoàn sử dụng những câu thơ giản dị, mộc mạc để miêu tả khung cảnh ngày Tết: "Khói bếp chiều 30/ Bay lên trời biếc/ Mẹ tôi ngồi nhóm lửa/ Nấu nồi bánh chưng". Hình ảnh người mẹ hiện lên thật gần gũi, ấm áp, tần tảo lo toan cho gia đình. Nồi bánh chưng là biểu tượng của sự sum vầy, đoàn viên, là kết quả của sự chăm chút, vun vén của người mẹ. Khói bếp bay lên trời biếc như một lời cầu chúc bình an, hạnh phúc cho gia đình. Trong khi đó, "Nhớ Tết" của Trương Nam Hương lại mang một nỗi nhớ da diết về ngày Tết xưa. Hình ảnh người mẹ hiện lên qua những câu thơ đầy xúc động: "Mẹ tôi xưa, tóc bạc trắng/ Nấu nồi bánh chưng, gói bánh tét/ Mẹ tôi xưa, mắt hiền từ/ Nhìn con thơ, lòng mẹ vui". Hình ảnh người mẹ trong bài thơ này không chỉ là người tần tảo, lo toan mà còn là người mẹ hiền từ, yêu thương con vô bờ bến. Nỗi nhớ về mẹ, về ngày Tết xưa khiến tác giả bồi hồi, xao xuyến. Cả hai bài thơ đều sử dụng hình ảnh người mẹ để làm điểm nhấn cho khung cảnh ngày Tết. Tuy nhiên, "Khói bếp chiều 30" mang đến cảm giác ấm áp, vui tươi, trong khi "Nhớ Tết" lại gợi lên nỗi nhớ da diết, bâng khuâng. Qua hai bài thơ, ta thấy được hình ảnh người mẹ Việt Nam luôn tần tảo, hi sinh, vun vén cho gia đình. Họ là những người giữ gìn nét đẹp truyền thống, là linh hồn của ngày Tết cổ truyền. Ngày Tết không chỉ là dịp sum họp gia đình mà còn là dịp để chúng ta nhớ về công ơn to lớn của cha mẹ, những người đã dành cả cuộc đời để yêu thương, chăm sóc chúng ta.