Nỗi lòng tiếc nuối và sự bất lực của con người trước thời gian trong "Cung oán ngâm khúc" ##
Đoạn thơ trích từ "Cung oán ngâm khúc" của Nguyễn Gia Thiều đã khắc họa một nỗi lòng tiếc nuối sâu sắc của nhân vật trữ tình trước sự tàn phai của thời gian. Qua những hình ảnh ẩn dụ, tác giả đã thể hiện sự bất lực của con người trước dòng chảy vô tình của thời gian, đồng thời gợi lên những suy ngẫm về giá trị của cuộc sống. Nỗi lòng tiếc nuối được thể hiện rõ nét qua những câu thơ miêu tả về quá khứ tươi đẹp. "Nào lối dạo vườn hoa năm ngoái, / Đóa hồng đào hái buổi còn xanh" - Hình ảnh vườn hoa rực rỡ, bông hồng đào tươi tắn gợi nhớ về một thời thanh xuân rạng rỡ, đầy sức sống. "Trên gác phượng, dưới lầu oanh, / Gối Du-tiên! hãy rành rành, song song" - Hình ảnh chim phượng, chim oanh hòa ca, giấc ngủ êm đềm trên gối Du-tiên gợi lên một cuộc sống thanh bình, hạnh phúc. Tuy nhiên, tất cả chỉ là quá khứ, giờ đây đã trở thành "lòng rẻ rúng", "cỏ úng tơ mành", "cành hoa tàn nguyệt", "bực mình hoài xuân". Sự bất lực của con người trước thời gian được thể hiện qua những câu thơ đầy chua xót. "Đông quân? sao khéo bắt tình / Cành hoa tàn nguyệt, bực mình hoài xuân" - Tác giả sử dụng phép nhân hóa, ví thời gian như một "Đông quân" tàn nhẫn, "bắt tình" cướp đi tuổi xuân, khiến con người phải "bực mình hoài xuân". "Bây giờ đã ra lòng ruồng rẫy, / Để thân này nước chảy hoa trôi!" - Hình ảnh "nước chảy hoa trôi" ẩn dụ cho sự trôi chảy vô tình của thời gian, cuốn đi tất cả những gì đẹp đẽ, khiến con người bất lực, "ruồng rẫy" bởi chính dòng chảy ấy. Qua những câu thơ đầy tiếc nuối và bất lực, tác giả đã gợi lên những suy ngẫm về giá trị của cuộc sống. Thời gian là dòng chảy vô tình, không ai có thể níu giữ nó. Tuy nhiên, chúng ta có thể sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, trân trọng những gì mình đang có, để khi nhìn lại, không phải tiếc nuối về những gì đã qua. Nỗi lòng tiếc nuối và sự bất lực của con người trước thời gian trong "Cung oán ngâm khúc" là một lời nhắc nhở sâu sắc về giá trị của cuộc sống. Hãy sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, trân trọng những gì mình đang có, để khi nhìn lại, không phải tiếc nuối về những gì đã qua.