Khi trở thành một vị bác sĩ cứu sống người bệnh: Cảm xúc và suy nghĩ của tôi

4
(327 votes)

Khi tưởng tượng mình là một vị bác sĩ đã cứu sống một người bệnh nặng, tôi không thể không cảm nhận được một loạt cảm xúc và suy nghĩ sâu sắc. Đầu tiên, tôi cảm thấy một sự hạnh phúc và lòng biết ơn vô hạn khi nhìn thấy người bệnh đã qua khỏi nguy cơ mạng sống. Đó là một cảm giác tuyệt vời khi biết rằng những nỗ lực và kiến thức y tế của mình đã đóng vai trò quan trọng trong việc mang lại sự sống cho người khác. Tuy nhiên, cùng với niềm vui đó, tôi cũng cảm nhận được một trách nhiệm lớn. Tôi nhận ra rằng công việc của một bác sĩ không chỉ đơn thuần là cứu sống người khác, mà còn là trách nhiệm chăm sóc và bảo vệ sức khỏe của họ. Tôi cảm thấy áp lực và trách nhiệm nặng nề, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hạnh phúc khi có cơ hội đóng góp vào việc cải thiện chất lượng cuộc sống của người khác. Ngoài ra, tôi cũng cảm nhận được sự kính trọng và tôn trọng từ người khác. Khi nhìn thấy ánh mắt biết ơn và sự tạ ơn từ người bệnh và gia đình, tôi cảm thấy lòng mình được an ủi và khích lệ. Đó là một trải nghiệm tuyệt vời khi biết rằng công việc của mình đã có ý nghĩa và tạo ra sự khác biệt trong cuộc sống của người khác. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có những kết quả tốt như vậy. Đôi khi, tôi cũng phải đối mặt với những trường hợp không thể cứu sống được. Trong những lúc đó, tôi cảm thấy sự thất vọng và đau buồn. Nhưng dù cho kết quả cuối cùng là gì, tôi luôn cố gắng hết sức để mang lại hy vọng và sự thoải mái cho người bệnh. Trong suy nghĩ của tôi, việc trở thành một vị bác sĩ cứu sống người bệnh không chỉ đơn thuần là một công việc, mà còn là một trách nhiệm và một sứ mệnh. Tôi cảm nhận được sự hạnh phúc và trách nhiệm lớn, cùng với sự kính trọng và tôn trọng từ người khác. Dù cho có những thất bại, tôi vẫn luôn cố gắng hết sức để mang lại hy vọng và sự thoải mái cho người bệnh.