Ý nghĩa tên sách "Pháp Y vốn là kẻ cho hy vọng" và đoạn trích "Tôi lên tiếng, nhưng chẳng ai nghe
Cuốn sách "Pháp Y vốn là kẻ cho hy vọng" của nhà văn Alexander Kovsa mang đến cho độc giả một cái nhìn sâu sắc về vai trò của ngành y trong xã hội. Tên sách đã gợi lên một ý nghĩa sâu xa về sự hy vọng mà người ta đặt vào các bác sĩ và những người làm y. Trong cuốn sách, có một đoạn trích đặc biệt trong chương ngoại truyện, khi Jonny - một cảnh sát, đặt câu hỏi cho Plao - một pháp y: "Sao anh không lên tiếng đi, Plao? Để giải được nỗi oan này?! Anh chịu đựng nhiều rồi, chịu nhiều mọi áp lực rồi..." Đoạn trích này tạo ra một cảnh tượng đầy cảm xúc và đặt ra câu hỏi về vai trò của Plao trong việc giải quyết một vụ án oan. Jonny bức xúc và đập tay xuống bàn trong quán cà phê, thể hiện sự bất mãn và mong muốn Plao lên tiếng để giải đáp những nghi vấn. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người này, nhưng Plao vẫn cúi đầu im lặng. Khoảng bầu trời hoàng hôn chiếu qua ô cửa sổ quán cà phê, tạo nên một không gian u ám và căng thẳng. Plao mới ngước mặt lên, không còn vẻ ngoài bình thường nữa. Thay vào đó, đôi mắt của anh ngấn lệ, lệ oan. Anh nói, anh lên tiếng, nhưng chẳng ai chịu nghe cả. Anh vùng vẫy trong tuyệt vọng. Đoạn trích này thể hiện sự cô đơn và tuyệt vọng của Plao khi anh đã cố gắng lên tiếng nhưng không được nghe. Nó là một phản ánh đáng suy ngẫm về sự thất vọng và sự bất lực của những người trong ngành y khi họ đối mặt với những khó khăn và áp lực trong công việc của mình. Đồng thời, nó cũng đặt ra câu hỏi về vai trò của chúng ta trong việc lắng nghe và đồng cảm với những người khác, đặc biệt là những người có trách nhiệm cao như Plao. Cuốn sách "Pháp Y vốn là kẻ cho hy vọng" và đoạn trích "Tôi lên tiếng, nhưng chẳng ai nghe" đều mang đến cho chúng ta những suy ngẫm về vai trò của ngành y và sự quan trọng của việc lắng nghe và đồng cảm. Chúng ta cần nhìn nhận và đánh giá cao công việc của những người làm y, và đồng thời, cần có trách nhiệm lắng nghe và đồng cảm với những khó khăn và áp lực mà họ đang phải đối mặt.