Những Chuyển Biến Quan Trọng trong Chính Trị và Đối Ngoại Của Các Quốc Gia Trong Thời Kỳ Lịch Sử
Trong thời kỳ Tư thế ki XVI-XVII, tôn giáo đã đóng một vai trò quan trọng trong việc giữ quyền lực của các giới cầm quyền. Tuy nhiên, không phải tôn giáo nào cũng được tôn trọng và cao cấp. Trong thời kỳ này, tôn giáo Công giáo được giới cầm quyền đặt lên hàng đầu và được cao cấp hơn so với các tôn giáo khác. Điều này có nghĩa là tôn giáo Công giáo được sử dụng như một công cụ để duy trì quyền lực và kiểm soát dân chúng. Trước cách mạng, nước Pháp tuân theo thể chế chính trị quốc gia. Thể chế này được gọi là chế độ quân chủ tối cao, trong đó quyền lực tập trung vào tay vua và gia đình hoàng gia. Vua có quyền lực tuyệt đối và không bị kiểm soát bởi bất kỳ cơ quan nào khác. Điều này dẫn đến sự bất công và bất bình đẳng trong xã hội Pháp, và cuối cùng dẫn đến cách mạng Pháp năm 1789. Chính sách cai trị của chính quyền thực dân đối với các nước ở khu vực Đông Nam Á thường là chính sách thực dân. Điều này có nghĩa là các quốc gia thực dân sẽ chiếm đóng và kiểm soát các lãnh thổ của các quốc gia khác để khai thác tài nguyên và tăng cường quyền lực của mình. Chính quyền thực dân thường áp đặt các quy tắc và luật lệ của mình lên dân chúng địa phương, và thường không quan tâm đến quyền lợi và sự phát triển của dân chúng. Trong những năm cuối thế kỷ XIX và đầu thế kỷ XX, đế quốc Anh đã trải qua nhiều chuyển biến quan trọng trong chính sách đối ngoại. Trước đây, Anh đã tập trung vào việc mở rộng đế quốc và kiểm soát các vùng lãnh thổ khác. Tuy nhiên, sau đó, Anh đã chuyển đổi sang một chính sách hòa bình và hợp tác với các quốc gia khác. Điều này được thể hiện qua việc thành lập các tổ chức quốc tế như Liên Hiệp Quốc và việc tham gia vào các hiệp ước và thỏa thuận quốc tế. Những chuyển biến này đã có ảnh hưởng lớn đến chính trị và đối ngoại của các quốc gia trong thời kỳ lịch sử. Chúng đã tạo ra sự thay đổi và phát triển trong xã hội và kinh tế, và đã ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của con người.