Sự tương quan giữa sáng tạo và tự hình thành của nhà văn
Trong bài viết này, chúng ta sẽ tìm hiểu về quá trình sáng tạo và tự hình thành của nhà văn thông qua việc phân tích ý kiến của L.Tôn-xtôi trong đề bài "Sáng tạo lag một quá trình kép: nhà văn vừa sáng tạo ra thế giới vừa kiến tạo gương mặt mình". Chúng ta sẽ tập trung vào một số tác giả trong chương trình ngữ văn lớp 10 để bình luận về ý kiến này. Sáng tạo là quá trình tạo ra cái mới, cái chưa từng có trước đó. Nhà văn không chỉ sáng tạo ra thế giới trong tác phẩm của mình mà còn sáng tạo gương mặt của chính mình. Điều này có nghĩa là nhà văn không chỉ tạo ra những nhân vật, cốt truyện và môi trường trong tác phẩm mà còn tạo ra một phần của bản thân mình thông qua việc viết. Một trong những tác giả mà chúng ta có thể thấy rõ sự tương quan giữa sáng tạo và tự hình thành là Nguyễn Nhật Ánh. Trong các tác phẩm như "Kính vạn hoa" và "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ", Nguyễn Nhật Ánh đã sáng tạo ra những câu chuyện đầy màu sắc và độc đáo, đồng thời cũng thể hiện sự tự hình thành của mình thông qua việc tái hiện lại những kỷ niệm tuổi thơ và những trải nghiệm cá nhân. Tương tự, tác giả Trần Nhật Quang cũng là một ví dụ điển hình cho sự tương quan giữa sáng tạo và tự hình thành. Trong tác phẩm "Đất rừng phương Nam", Trần Nhật Quang đã sáng tạo ra một thế giới đầy màu sắc và độc đáo của miền Nam Việt Nam, đồng thời cũng thể hiện sự tự hình thành của mình thông qua việc tái hiện lại những kỷ niệm và trải nghiệm cá nhân trong quá trình viết. Tuy nhiên, không phải tất cả các tác giả đều có cùng quan điểm về sự tương quan giữa sáng tạo và tự hình thành. Một số tác giả có thể cho rằng sáng tạo và tự hình thành là hai quá trình hoàn toàn riêng biệt và không liên quan đến nhau. Điều này có thể thấy trong tác phẩm của nhà văn Nguyễn Huy Thiệp, người đã sáng tạo ra những câu chuyện đầy tưởng tượng và phức tạp nhưng không thể thấy sự tự hình thành của mình trong đó. Tóm lại, sự tương quan giữa sáng tạo và tự hình thành của nhà văn là một quá trình kép, trong đó nhà văn không chỉ sáng tạo ra thế giới trong tác phẩm mà còn tạo ra một phần của bản thân mình. Qua việc phân tích ý kiến của L.Tôn-xtôi và những tác giả trong chương trình ng