Lòng Biết Ơn Và Trách Nhiệm Của Con Người Với Thiên Nhiên ##
Bài thơ "Hãy để tôi sống" của Ann Taylo đã khơi gợi trong tôi những suy ngẫm sâu sắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên. Hình ảnh cây cổ thụ hai mươi ba tuổi, từng là hạt mầm bé nhỏ được mẹ thiên nhiên nuôi dưỡng, giờ đây đã trở thành bóng mát che chở cho muôn loài, khiến tôi cảm thấy lòng biết ơn vô hạn. Cây không chỉ là nguồn sống, là nơi trú ẩn, mà còn là biểu tượng cho sự hi sinh thầm lặng, cho tình yêu thương vô điều kiện mà thiên nhiên dành cho con người. Tuy nhiên, bài thơ cũng gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh về sự tàn phá mà con người đang gây ra cho thiên nhiên. Câu thơ "Vậy tôi cũng lao động/ Xin hãy để tôi sống" như một lời khẩn cầu tha thiết, một tiếng kêu cứu yếu ớt của cây cối trước sự hủy hoại của con người. Thật đáng buồn khi chính những người được thiên nhiên ban tặng những điều tốt đẹp nhất lại là những kẻ đang tàn phá nó. Sự ích kỷ, lòng tham vô độ đã khiến con người quên đi giá trị của thiên nhiên, quên đi trách nhiệm bảo vệ môi trường sống của chính mình. Chúng ta cần phải thay đổi nhận thức, hành động để bảo vệ thiên nhiên. Hãy chung tay trồng cây, bảo vệ rừng, hạn chế sử dụng túi nilon, tiết kiệm nước, năng lượng... Đó là những hành động thiết thực để thể hiện lòng biết ơn và trách nhiệm của chúng ta với thiên nhiên. Bởi lẽ, thiên nhiên không chỉ là nguồn sống, mà còn là nguồn cảm hứng bất tận cho nghệ thuật, là nơi con người tìm về sự bình yên, thanh thản. Hãy cùng chung tay bảo vệ thiên nhiên, để những mầm xanh được tiếp tục sinh sôi, để thế hệ mai sau vẫn được hưởng thụ những điều tốt đẹp mà thiên nhiên ban tặng.