Phân tích bài thơ "Tiếng Việt mến yêu" của Nguyễn Phan Hách
Bài thơ "Tiếng Việt mến yêu" của Nguyễn Phan Hách là một tác phẩm tiêu biểu trong phong cách sáng tác của tác giả. Tác phẩm này thể hiện sự đặc sắc của tiếng Việt, với ngôn ngữ đa dạng và phong phú. Tác giả gửi gắm tình yêu lớn lao với tiếng Việt trong từng lời thơ của bài "Tiếng Việt mến yêu". Tình yêu ấy được thể hiện ngay từ nhan đề của tác phẩm, trở thành cảm xúc chủ đạo xuyên suốt bài thơ. Bài thơ bắt đầu bằng những câu thơ nói về cội nguồn của con người Việt Nam: "Năm mươi người con theo cha xuống biển, Năm mươi người con theo mẹ lên rừng". Hai câu thơ này lý giải về nguồn gốc cao quý thiêng liêng của người con đất Việt. Chúng gợi nhắc ta đến truyền thuyết "con rồng cháu tiên" - một huyền thoại đẹp và ý nghĩa về dòng giống Việt Nam. Truyền thuyết này thể hiện niềm tự hào, tự tôn dân tộc và ca ngợi mối quan hệ gắn bó thân thiết tốt đẹp từ bao đời nay của dân tộc Việt Nam. Tiếng Việt là hơi thở của sự sống, mỗi khi chúng ta cất tiếng nói lên, chúng ta thể hiện những suy nghĩ và cảm xúc riêng của mỗi người. Bài thơ còn sử dụng các chất liệu văn hóa dân gian như "trống đồng", "giao chỉ" để khẳng định giá trị trường tồn của bản sắc văn hóa lịch sử của tiếng Việt. Tác giả cũng nhắc đến tình mẫu tử trong câu thơ "Mẹ là tiếng đầu tiên trẻ gọi, Nghe dịu dàng âu yếm biết bao". Điều này thể hiện tình yêu và sự kính trọng đối với ngôn ngữ mẹ đẻ, tiếng Việt. Bài thơ "Tiếng Việt mến yêu" của Nguyễn Phan Hách là một tác phẩm đáng để khám phá và suy ngẫm về giá trị của tiếng Việt trong cuộc sống và văn hóa dân tộc. Tác phẩm này không chỉ là một tình yêu lớn lao với tiếng Việt mà còn là một lời ca ngợi sự đa dạng và phong phú của ngôn ngữ dân tộc.