Suy nghĩ về đoạn thơ "Khi mẹ vắng nhà" của Trần Đăng Kho
<br/ >Đoạn thơ "Khi mẹ vắng nhà" của Trần Đăng Khoa là một tác phẩm thơ mang đầy cảm xúc và sâu sắc về tình cảm gia đình, đặc biệt là tình yêu thương của con cái dành cho mẹ. Trong đoạn thơ, câu chuyện về việc con trai hoàn toàn không tự nhận mình ngoan khi mẹ khen ngợi đã được thể hiện một cách rất chân thực và đầy ý nghĩa. <br/ > <br/ >Từ những dòng thơ "Mẹ bảo em: Dạo này ngoan thế! - Không, mẹ ơi! Con đã ngoan đâu!" đã khắc họa rõ hình ảnh của một đứa trẻ vô cùng ngây thơ và chân thành. Việc con trai không tự tin vào việc mình đã ngoan khiến cho người đọc cảm thấy sự khiêm tốn và lòng hiếu thảo của trẻ thơ. Áo mẹ mưa bạc màu, đầu mẹ nắng cháy tóc, mẹ ngày đêm khó nhọc... Tất cả những hình ảnh này khiến cho người đọc nhớ đến nỗi lao động vất vả và tình yêu thương vô điều kiện của người mẹ. <br/ > <br/ >Đoạn thơ này thực sự làm cho chúng ta nhận ra giá trị của tình cảm gia đình và sự quý trọng mỗi khoảnh khắc bên nhau. Nó khơi gợi trong chúng ta những suy tư về tình yêu thương, sự hy sinh và lòng hiếu thảo mà mỗi người con nên dành cho cha mẹ. Đồng thời, nó cũng nhấn mạnh về sự đơn giản, chân thành và ý nghĩa sâu sắc của những lời khen ngợi và sự quan tâm từ người thân yêu. <br/ > <br/ >Trên cơ sở trên, chúng ta có thể thấy rằng đoạn thơ "Khi mẹ vắng nhà" của Trần Đăng Khoa không chỉ là một tác phẩm thơ đẹp về tình mẫu tử mà còn là một thông điệp sâu sắc về tình yêu và sự quý trọng gia đình.