Nụ cười rạng rỡ và nỗi sầu thẳm: Cái tôi trữ tình trong "Nụ cười xuân" và "Sầu xuân" ##

4
(241 votes)

"Nụ cười xuân" của Xuân Diệu và "Sầu xuân" của Hàn Mặc Tử, hai tác phẩm thơ cùng viết về mùa xuân nhưng lại mang đến hai tâm trạng đối lập hoàn toàn. Qua đó, ta thấy được sự khác biệt rõ nét trong cái tôi trữ tình của hai nhà thơ. Xuân Diệu, với tâm hồn yêu đời, lạc quan, đã vẽ nên một bức tranh mùa xuân rực rỡ, tràn đầy sức sống. Cái tôi trữ tình trong "Nụ cười xuân" như hòa mình vào thiên nhiên, cảm nhận từng khoảnh khắc đẹp đẽ của mùa xuân: "Giữa vườn inh ỏi tiếng chim vui", "Thiếu nữ nhìn sương chói mặt trời", "Cánh hồng kết những nụ cười tươi". Hình ảnh "nụ cười" được lặp đi lặp lại, thể hiện niềm vui sướng, sự tràn đầy năng lượng của mùa xuân, đồng thời cũng là biểu hiện cho tâm hồn trẻ trung, yêu đời của nhà thơ. Ngôn ngữ thơ của Xuân Diệu giàu chất tạo hình, sử dụng nhiều động từ mạnh như "inh ỏi", "chói", "kết", "ôm trùm", "rung", "xôn xao", "bay", "đụng", "buông", "thǎm", "kêu", "hoảng", "đưa", tạo nên một bức tranh mùa xuân sinh động, đầy sức sống. Cái tôi trữ tình của Xuân Diệu như muốn níu giữ khoảnh khắc đẹp đẽ của mùa xuân, muốn hòa mình vào dòng chảy bất tận của cuộc sống. Trái ngược với Xuân Diệu, Hàn Mặc Tử lại thể hiện một tâm trạng u buồn, cô đơn trong "Sầu xuân". Cái tôi trữ tình trong bài thơ như bị bao trùm bởi nỗi buồn man mác, tiếc nuối: "Đêm xuân lạnh, bóng xuân tàn", "Hoa xuân mơn trớn can tràng thuyền quyên", "Trời xuân vắng vẻ hương nguyên". Hình ảnh "xuân tàn", "vắng vẻ", "lặng lẽ", "xa xa" tạo nên một không khí u buồn, cô đơn, thể hiện nỗi sầu muộn của nhà thơ trước sự tàn phai của mùa xuân. Hàn Mặc Tử sử dụng ngôn ngữ thơ giàu tính biểu cảm, sử dụng nhiều từ ngữ mang ý nghĩa buồn thương, tiếc nuối như "lạnh", "tàn", "mơn trớn", "vắng vẻ", "lặng lẽ", "xa xa", "chất mãi", "thoảng mau", "sầu", "nhắc chuyện đời", "gợi những lời nước non", "chǎng vuông tròn", "sâu xuân". Cái tôi trữ tình của Hàn Mặc Tử như muốn tìm kiếm một ý nghĩa cho cuộc sống, muốn níu giữ những gì đẹp đẽ, nhưng lại bất lực trước sự tàn phai của thời gian. Có thể nói, "Nụ cười xuân" và "Sầu xuân" là hai tác phẩm thơ thể hiện hai tâm trạng đối lập của hai nhà thơ. Xuân Diệu với tâm hồn yêu đời, lạc quan, đã vẽ nên một bức tranh mùa xuân rực rỡ, tràn đầy sức sống. Còn Hàn Mặc Tử, với tâm hồn u buồn, cô đơn, lại thể hiện nỗi sầu muộn, tiếc nuối trước sự tàn phai của mùa xuân. Qua đó, ta thấy được sự khác biệt rõ nét trong cái tôi trữ tình của hai nhà thơ, mỗi người một vẻ, mỗi người một tâm trạng, nhưng đều là những tâm hồn nhạy cảm, yêu đời, yêu cuộc sống. Kết luận: "Nụ cười xuân" và "Sầu xuân" là hai tác phẩm thơ thể hiện hai cách nhìn khác nhau về mùa xuân, hai tâm trạng đối lập của hai nhà thơ. Qua đó, ta thấy được sự đa dạng, phong phú trong cái tôi trữ tình của thơ ca Việt Nam. Mỗi nhà thơ đều mang một phong cách riêng, một tâm hồn riêng, nhưng đều góp phần làm nên bức tranh thơ ca Việt Nam muôn màu muôn vẻ.