** Phân tích bài thơ "Mặt trời trên bục giảng" **
Bài thơ "Mặt trời trên bục giảng" sử dụng thể thơ tự do, giàu cảm xúc, khắc họa chân dung người thầy giáo giản dị nhưng cao cả. Chủ thể trữ tình là người học trò đã trưởng thành, nhìn lại quãng thời gian học tập và dành tình cảm trân trọng, biết ơn đối với người thầy của mình. Đặc sắc về chủ đề: Bài thơ tập trung vào hình ảnh người thầy - "ánh mặt trời" soi sáng con đường học vấn của học trò. Hình ảnh này không chỉ đẹp đẽ, giàu sức gợi mà còn mang ý nghĩa biểu tượng sâu sắc: người thầy như nguồn sáng, dẫn dắt học trò đến với tri thức và tương lai. Chủ đề được thể hiện một cách tự nhiên, chân thành qua hồi tưởng về những kỉ niệm xúc động của người học trò với thầy giáo. Sự giản dị, khiêm nhường của người thầy được nhấn mạnh qua những chi tiết cụ thể: "chiếc xe cub", "đôi kính cũ", "hộp phấn cũ", "chiếc áo sờn nâu cũ". Tuy nhiên, chính sự giản dị ấy lại càng làm nổi bật phẩm chất cao quý của người thầy. Đặc sắc về nghệ thuật: * Vần và nhịp: Bài thơ sử dụng thể thơ tự do, không bị ràng buộc bởi vần điệu, nhịp điệu cố định. Điều này tạo nên sự tự nhiên, linh hoạt trong cảm xúc, phù hợp với dòng cảm xúc nhớ nhung, da diết của người viết. Tuy nhiên, một số câu thơ vẫn có sự liên kết về vần điệu tạo nên sự hài hòa, dễ đọc. * Từ ngữ: Ngôn ngữ trong bài thơ giản dị, gần gũi, dễ hiểu, phù hợp với tâm lý của học sinh. Tác giả sử dụng nhiều từ ngữ gợi hình, gợi cảm như "liêu xiêu", "nhòe nhoẹt", "hững hờ", "day dứt" để diễn tả sinh động hình ảnh và cảm xúc. * Hình ảnh: Hình ảnh trung tâm là "mặt trời trên bục giảng" - một hình ảnh ẩn dụ độc đáo, sáng tạo, thể hiện sự tôn kính và biết ơn của người học trò đối với người thầy. Các hình ảnh khác như "đường xưa lối cũ", "bình minh ló dạng", "bảng đen phấn trắng", "dòng chữ nhòe nhoẹt" đều góp phần làm nên bức tranh sống động về quãng thời gian học trò. * Cảm xúc:** Bài thơ tràn ngập cảm xúc nhớ nhung, xúc động, tự hào và biết ơn. Cảm xúc được thể hiện một cách tự nhiên, chân thành, không gượng ép, khiến người đọc đồng cảm sâu sắc. Sự chuyển biến cảm xúc từ hồi tưởng đến tri ân được thể hiện một cách logic và tự nhiên. Kết thúc bài thơ, tác giả bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với người thầy, khẳng định giá trị của đạo lý "Tôn sư trọng đạo". Tóm lại, bài thơ "Mặt trời trên bục giảng" là một tác phẩm thành công về cả nội dung và nghệ thuật. Bài thơ không chỉ ca ngợi công lao to lớn của người thầy giáo mà còn gợi lên những suy ngẫm sâu sắc về đạo lý "Tôn sư trọng đạo" trong lòng mỗi người. Sự giản dị, chân thành trong cảm xúc và ngôn ngữ đã tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt của bài thơ.