Sự nhớ và tình yêu trong bài thơ "Người về xuôi" của Bắc
Bài thơ "Người về xuôi" của Bắc là một tác phẩm mang tính chất tình cảm, nói về sự nhớ và tình yêu. Trong hai đoạn thơ này, người ở lại hỏi người về xuôi về việc có nhớ không, và người về xuôi trả lời bằng cách gửi gắm nỗi nhớ của mình. Trong đoạn thơ đầu tiên, người về xuôi nhớ lại quãng thời gian mười lăm năm trước, khi mình về và có nhớ ta. Nhìn cây, nhớ núi, nhìn sông, nhớ nguồn - những hình ảnh tự nhiên này kích thích ký ức và nỗi nhớ trong người về xuôi. Đây là một cách để người về xuôi diễn tả tình yêu và sự thiết tha mặn nồng của mình. Trong đoạn thơ thứ hai, người về xuôi tiếp tục nhớ về những hoa cùng người. Rừng xanh, hoa chuối đỏ tươi, đèo cao nắng ánh đào gài thắt lưng - những hình ảnh này tạo ra một bức tranh tươi sáng và sống động về mùa xuân và tình yêu. Người về xuôi nhớ người đang nón chuốt tường sợi giang, điều này cho thấy tình yêu của người về xuôi không chỉ dành cho thiên nhiên mà còn dành cho người khác. Tổng kết lại, bài thơ "Người về xuôi" của Bắc là một tác phẩm tình cảm, nói về sự nhớ và tình yêu. Qua các hình ảnh và lời thoại của người về xuôi, chúng ta có thể cảm nhận được tình yêu và sự thiết tha mặn nồng của người về xuôi đối với cả thiên nhiên và người khác.