Cái Áo Đầm Màu Hồng và Tết Nào Của Con Bé Em
Con bé Em cười tủm tim khi nghĩ tới cái áo đầm màu hồng mà má cô mới mua cho. Tết này, cô ấy muốn mặc cái áo đó đi chơi, đẹp như tiên cho mà coi. Cô bé Em muốn chia sẻ với con Bích, bạn của cô ấy, về chiếc áo mới này. Con Bích sống trong hẻm, và mẹ cô ấy đi bán bắp nướng ngoài đầu hẻm. Cô bé Em thích con Bích vì cô ấy hiền và đã ngồi kế nhau từ lớp một đến lớp năm. Hôm nay, hai đứa học buổi cuối năm, hai đứa nón Tết quá quá trời nên tính trước. Nếu mùng một, cô bé Em sẽ đi về. Ngoại thì, mùng Hai hai đứa đi tới nhà cô giáo. Bây giờ, cô bé Em tính trong đầu, tới bữa đó chắc nhiều bạn nữa cho nên cô ấy sẽ mặc cái áo đầm mới thắt no, buổi viền kim tuyến cho tụi bạn lẻ con mắt luôn. Con Bích đang ngồi nướng bắp, thế cho mẹ cô ấy đi sách cẩn cho heo. Cô bé Em muốn khoe liền nhưng bày đặt nói gièm: - Còn mấy ngày nữa Tết rồi hen, mầy có đồ mới chưa? - Có, má tao đưa vải cho cô Ba thợ cắt rồi, má tao nói gần Tết đồ nhiều, dồn đống, chắc tới hai mươi tám mới lấy được. - Vậy mầy được mấy bộ? - Có một bộ hà. Con bé Em trọn mắt: - Ít quá vậy? - Con Út Mốt với Con Út Hết được hai bộ. Tào lớn rồi, nhường cho tụi nó. - Vậy à? Cô bé Em mất hứng hãn, cô ấy lựng khựng nửa muốn khoe, nửa muốn không. Nhưng rõ ràng là con Bích không quên cô bé. - Còn mầy? Cô bé Em cười tủm tim và cảm thấy hạnh phúc vì con Bích không quên cô ấy. Cô bé Em mong chờ Tết sắp tới để mặc chiếc áo đầm màu hồng và đi chơi với bạn bè của mình.