Nhớ mẹ năm lụt - Một cái nhìn sâu sắc về tình mẹ con trong hoàn cảnh khó khăn
Năm ấy, lụt to tận mái nhà, mẹ con lên chạn và bố đi xa. Bốn bề nước réo, nghe ghê lạnh, tay mẹ trùm con, tựa mẹ già. Mẹ cắn bầm môi cho khỏi khóc, thương con lúc ấy biết gì hơn? Trong hoàn cảnh nước cao đến mức không bè thúng, nếu chết trời ơi! Mẹ ôm lấy con và gọi với láng giềng, lời mẹ dặn "Xẩy chi cứu giúp lấy con tôi!" Tiếng dờn giữa nước mênh mông trắng đáp lại từ xa một tiếng "ời". Nước, nước... lạnh tê như số phận, lắt lay còn ngọn mấy hàng câu. Nhưng mà mẹ thức ngồi canh chạn, mắt mẹ trừng sâu hơn nước sâu. Trong bài thơ "Nhớ mẹ năm lụt" của Huỳnh Văn Ngạn, chúng ta được chứng kiến một cái nhìn sâu sắc về tình mẹ con trong hoàn cảnh khó khăn. Dù đối diện với một cuộc lụt lớn, mẹ vẫn không bỏ rơi con và luôn đặt lợi ích của con lên hàng đầu. Mẹ cắn bầm môi để không khóc, để con không biết được sự lo lắng và đau khổ của mẹ. Mẹ ôm lấy con trong lòng, không để cho nước lụt cướp đi điều quan trọng nhất trong cuộc sống của mẹ - con. Trong những lúc khó khăn như vậy, mẹ không ngại gọi với láng giềng, xin cứu giúp để lấy con. Mẹ biết rằng, trong cuộc sống, không ai có thể tồn tại một mình. Mẹ biết rằng, tình yêu và sự giúp đỡ của những người xung quanh là điều quan trọng để vượt qua khó khăn. Bài thơ còn thể hiện sự mạnh mẽ và kiên cường của mẹ. Dù nước lụt lấn át mọi thứ, mẹ vẫn thức ngồi canh chạn, không ngừng đấu tranh để bảo vệ con. Mắt mẹ trừng sâu hơn nước sâu, biểu hiện sự quyết tâm và tình yêu mãnh liệt của mẹ dành cho con. Bài thơ "Nhớ mẹ năm lụt" là một lời nhắc nhở về tình mẹ con và sự quan trọng của tình yêu và sự giúp đỡ trong cuộc sống. Nó cho chúng ta thấy rằng, dù trong hoàn cảnh khó khăn như thế nào, tình mẹ con vẫn mãi mãi là một điểm tựa vững chắc và sự hy vọng trong cuộc sống.