Bức tranh chiều mưa miền núi trong bài thơ "Chiều mua bản Piệc" của Hoàng Trung Thông ##

4
(135 votes)

Bài thơ "Chiều mua bản Piệc" của Hoàng Trung Thông là một bức tranh đẹp về khung cảnh chiều mưa miền núi. Bằng những câu thơ giản dị, tác giả đã khắc họa một chiều mưa ảm đạm, lạnh lẽo nhưng cũng đầy ấm áp tình người. Mở đầu bài thơ, tác giả sử dụng những hình ảnh tả thực về khung cảnh chiều mưa: "Chiều hôm rả rích trận mưa rùng", "Những tiếng xa gần gợi nhớ nhung", "Dãy núi Pù Li mây phủ ngọn", "Tôi nhìn trời xa mưa mênh mông". Những hình ảnh này gợi lên một chiều mưa buồn bã, ảm đạm, với tiếng mưa rả rích, những tiếng động xa gần gợi nhớ nhung, dãy núi Pù Li mờ ảo trong sương mù. Cảnh vật càng thêm lạnh lẽo khi tác giả miêu tả: "Hơi lạnh lại về trong mưa rơi", "Chiều mưa miền núi rét run người". Cái lạnh của mưa rừng thấm vào da thịt, khiến người ta cảm thấy rét buốt. Tuy nhiên, giữa khung cảnh ảm đạm ấy, tác giả lại bắt gặp hình ảnh em bé người Tày: "Em bé người Tày mắt mở sáng", "Ngơ ngác nhìn tôi Tôi ngó trời". Hình ảnh em bé với đôi mắt ngơ ngác, hồn nhiên, như một tia nắng ấm áp giữa chiều mưa lạnh lẽo. Cảnh vật và con người hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh chiều mưa miền núi đầy ấn tượng. Tác giả không chỉ miêu tả cảnh vật, mà còn thể hiện tình cảm của mình đối với em bé người Tày: "Ôi yêu em quá, em Tày ơi!", "Em ở rừng sâu anh dưới xuôi", "Mưa rừng có lạnh lòng không lạnh", "Đôi mắt em kia đủ ấm rồi". Tình cảm ấy được thể hiện một cách chân thành, ấm áp, khiến người đọc cảm nhận được sự yêu thương, trân trọng của tác giả đối với em bé. Bài thơ "Chiều mua bản Piệc" không chỉ là một bức tranh đẹp về khung cảnh chiều mưa miền núi, mà còn là một lời ca ngợi vẻ đẹp hồn nhiên, trong sáng của em bé người Tày. Qua đó, tác giả cũng thể hiện tình yêu quê hương, đất nước, tình cảm ấm áp giữa con người với nhau.