Những ngón chân vất vả của bố: Một cuộc tranh luận về sự đau khổ và sự kiên nhẫn

4
(192 votes)

Trong cuộc sống, có những người phải đối mặt với những khó khăn và đau khổ mà chúng ta không thể thấu hiểu. Một trong số đó là bố tôi, người luôn phải chịu đựng những đau đớn từ những ngón chân vất vả của mình. Bàn chân của bố tôi luôn như những ngón tay nhuốm màu khói, luôn bám chặt vào đất, không bao giờ được nghỉ ngơi. Người ta thường nói "đấy là bàn chân vất vả". Và thật vậy, gan bàn chân của bố tôi luôn xám xịt và lỗ rỗ, nhưng không bao giờ đầy đặn như gan bàn chân của người khác. Chúng luôn có những vết mốc trắng, bong da tùng bãi, và nốt lấm tấm. Mỗi đêm, bố tôi lại ngâm chân trong nước nóng pha muối, cố gắng làm dịu những cơn ngứa và sau đó xỏ chân vào đôi guốc mộc. Nhưng dù có làm gì, đau đớn vẫn không thể xua tan. Bố tôi đi chân đất, đi ngang dọc đông tây mà con không hiểu. Con chỉ thấy bố tôi ngâm chân xuống nước, xuống bùn để câu quăng. Bố tôi là người lao động, là người không ngại khó khăn và đau đớn. Ngay cả khi sương còn đẫm trên ngọn cây và ngọn cỏ, bố tôi vẫn bật đèn để đi làm. Nhưng khi bố tôi về, cây cỏ đã đẫm sương và đêm đã trở thành một bức tranh đen tối. Nhìn vào những dụng cụ câu cá của bố tôi, tôi chỉ biết đến cái hòm đồ nghề cắt tóc, với mùi dầu máy và những dấu vết trên tay cầm. Cái ghế xếp cũng đã được thay vải nhiều lần, nhưng nó vẫn theo bố tôi đi khắp nơi. Bố ơi! Bố không biết làm sao để chữa lành đôi bàn chân ấy, những đồi bàn chân đã trở thành nơi chứa đựng những vết thương.