Phân Tích Hình Ảnh Người Mẹ Trong Bài Thơ Tay Ngoan

4
(233 votes)

Bàn tay gầy guộc, xương xương, làn da chai sạn theo năm tháng hiện lên đầy ám ảnh trong khung cảnh "chiều đông, gió bấc, mưa phùn" lạnh lẽo. Đó là hình ảnh người mẹ tần tảo, lam lũ hiện lên qua nét vẽ tài hoa mà đầy xót xa của nhà thơ Tế Hanh trong "Tay ngoan". Bài thơ không chỉ là tiếng lòng biết ơn sâu nặng mà còn là lời tự sự đầy day dứt của người con trước tình yêu thương vô bờ bến của mẹ. Hình ảnh người mẹ trong "Tay ngoan" hiện lên với tất cả sự tần tảo, hy sinh thầm lặng và tình yêu thương con vô điều kiện, trở thành điểm sáng soi rọi cả tác phẩm.

Bàn tay lam lũ, vất vả vì con

Mở đầu bài thơ, người đọc như chạm vào hình ảnh đôi bàn tay gầy guộc, thô ráp của mẹ:

"Chiều đông, gió bấc, mưa phùn

Mẹ ngồi se chỉ cho con

Tay bầm bởi rét, ngón gầy xương xương."

Hình ảnh so sánh "ngón gầy xương xương" như khắc họa rõ nét sự vất vả, nhọc nhằn của mẹ. Đôi bàn tay ấy đã dãi dầu sương gió, trải qua bao mùa đông lạnh giá để mưu sinh, để chở che, nuôi nấng con nên người. Từ "bầm" không chỉ gợi tả màu sắc mà còn thể hiện sự thấu hiểu của người con về sự hy sinh thầm lặng của mẹ. Giữa trời đông buốt giá, mẹ vẫn miệt mài se từng sợi chỉ mong muốn mang đến hơi ấm cho con. Tình mẹ bao la, ấm áp như xua tan đi cái lạnh lẽo của mùa đông khắc nghiệt.

Tình mẹ ấm áp, bao dung

Không chỉ dừng lại ở sự hy sinh, tần tảo, hình ảnh người mẹ trong "Tay ngoan" còn hiện lên với tình yêu thương con vô bờ bến. Tế Hanh đã khéo léo sử dụng hình ảnh ẩn dụ đầy tinh tế:

"Lòng con tha thiết yêu thương

Mong trời đừng rét, mẹ ơi! Cho vừa."

Câu thơ là lời nguyện cầu ngây thơ, trong sáng của người con muốn mẹ được ấm áp. Từ "tha thiết" thể hiện tình yêu thương chân thành, sâu nặng mà người con dành cho mẹ. Hình ảnh người mẹ ngồi se chỉ cho con giữa trời đông giá rét đã trở thành ký ức khó quên trong tâm trí nhà thơ. Tình yêu thương mẹ dành cho con là vô điều kiện, là suối nguồn bất tận theo con suốt cuộc đời.

Nỗi niềm của người con

Hình ảnh người mẹ tần tảo, hy sinh đã khơi gợi trong lòng người con những cảm xúc xót xa, day dứt:

"Khờ dại đôi tay con sao

Chẳng giúp được mẹ, để lao nhọc nhiều."

Câu thơ là lời tự trách, day dứt của người con khi nhận ra sự vô tâm của mình. Từ "khờ dại" thể hiện sự ăn năn, hối lỗi muộn màng. Người con nhận ra rằng bản thân chưa làm được gì để báo đáp công ơn to lớn của mẹ. Hình ảnh người mẹ lam lũ, vất vả in sâu trong tâm trí con như một lời nhắc nhở về trách nhiệm và bổn phận của người con.

Hình ảnh người mẹ trong "Tay ngoan" là hiện thân của tình mẫu tử thiêng liêng, cao quý. Qua ngòi bút tài hoa và tình cảm chân thành, Tế Hanh đã khắc họa thành công hình tượng người mẹ Việt Nam tần tảo, giàu đức hy sinh với tình yêu thương con vô bờ bến. Bài thơ khép lại nhưng dư âm về hình ảnh người mẹ vẫn còn đọng mãi trong lòng người đọc, khơi gợi trong mỗi chúng ta lòng biết ơn, sự kính trọng đối với mẹ của mình.