Nỗi Nhớ Cố Hương Da Diết Trong Bài Thơ "Ê- Đô Là Cố Hương" ##

4
(300 votes)

Bài thơ "Ê- Đô Là Cố Hương" của tác giả Nguyễn Bính là một lời tâm sự da diết về nỗi nhớ quê hương của người con xa xứ. Qua ba câu thơ ngắn gọn, tác giả đã khắc họa một bức tranh đầy xúc động về tình yêu quê hương, đồng thời thể hiện sự trân trọng và tự hào về cội nguồn. Câu thơ đầu tiên "Đất khách mười mùa suơng" đã khẳng định khoảng thời gian xa quê của người con xa xứ. "Mười mùa suơng" là một khoảng thời gian dài, đủ để con người ta trải nghiệm những thăng trầm của cuộc sống nơi đất khách quê người. Từ "suơng" gợi lên một cảm giác lạnh lẽo, cô đơn, thể hiện sự xa cách và nhớ nhung da diết của người con xa quê. Câu thơ thứ hai "Về thăm quê ngoảnh lại" là một hành động đầy ẩn ý. "Về thăm quê" là một hành động thể hiện lòng nhớ quê hương da diết, nhưng "ngoảnh lại" lại là một hành động đầy tiếc nuối. Câu thơ này như một lời khẳng định rằng, dù đã trở về quê hương, nhưng tâm trí của người con xa xứ vẫn hướng về nơi đất khách quê người. Câu thơ cuối cùng "Ê- Đô là cố hương" là một lời khẳng định đầy tự hào về quê hương. "Ê- Đô" là tên gọi của một vùng đất xa xôi, nhưng đối với người con xa xứ, nơi đó đã trở thành "cố hương". Câu thơ này thể hiện sự gắn bó sâu sắc của người con xa xứ với quê hương, dù cho họ có đi đâu, làm gì, thì quê hương vẫn luôn là nơi họ hướng về. Qua ba câu thơ ngắn gọn, tác giả đã thể hiện một cách đầy tinh tế và sâu sắc nỗi nhớ quê hương da diết của người con xa xứ. Bài thơ "Ê- Đô Là Cố Hương" không chỉ là một lời tâm sự về tình yêu quê hương, mà còn là một lời khẳng định về giá trị của cội nguồn, về sự gắn bó sâu sắc của con người với quê hương.