** Hình ảnh người cha miền núi trong tác phẩm "Bố tôi": Chất phác, hiền hậu và tình yêu thương vô bờ bến **

4
(227 votes)

** Mở đầu bài tranh luận về hình ảnh người bố trong tác phẩm "Bố tôi" của Nguyễn Ngọc Thuần, ta không thể phủ nhận sự hiện diện mạnh mẽ của một người đàn ông miền núi, chất phác, hiền hậu và tràn đầy tình yêu thương dành cho con. Khác với những hình ảnh người cha mạnh mẽ, quyền uy thường thấy, bố của nhân vật "tôi" hiện lên với vẻ đẹp giản dị, gần gũi. Sự chất phác ấy thể hiện qua những hành động đời thường, những lời nói mộc mạc nhưng chứa chan tình cảm. Sự hiền hậu không phải là sự yếu đuối, mà là sự bao dung, thấu hiểu, là tấm lòng rộng mở luôn sẵn sàng che chở cho con trước những khó khăn của cuộc sống. Tình yêu thương của người bố được thể hiện một cách kín đáo, không ồn ào, nhưng lại sâu sắc và bền chặt, thấm đẫm trong từng cử chỉ, ánh mắt, lời nói. Chính hình ảnh người cha giản dị, chân chất ấy đã tạo nên sức hút đặc biệt cho tác phẩm, khơi gợi trong lòng người đọc sự xúc động sâu xa về tình phụ tử thiêng liêng. Liệu rằng, hình ảnh người cha này có phải là đại diện cho một thế hệ người cha Việt Nam cần được trân trọng và ca ngợi? Đây chính là vấn đề cần được làm rõ trong phần tiếp theo của bài viết.