Hình ảnh thiên nhiên và con người trong bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng

4
(245 votes)

Thiên nhiên trong thơ Quang Dũng hiện lên với vẻ đẹp hùng vĩ, hoang sơ, mang đậm dấu ấn của núi rừng Tây Bắc. Đó là hình ảnh “dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm” đầy chông gai thử thách, là “heo hút cồn mây súng ngửi trời” vời vợi, cao rộng. Thiên nhiên ấy vừa hùng vĩ, dữ dội, vừa thơ mộng, trữ tình với “sương lấp đoàn quân mỏi”, với “dòng sông lượn khúc con dao sáng rực”. Giữa khung cảnh thiên nhiên ấy, người lính Tây Tiến hiện lên với vẻ đẹp hào hùng, lãng mạn. Họ là những chàng trai “đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm”, mang trong mình những nỗi nhớ da diết về quê hương. Nhưng vượt lên tất cả, họ vẫn là những người lính kiên cường, bất khuất, sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn, gian khổ: “Ngọn cờ phấp phới gió Tây Sơn”. Hình ảnh “đêm đêm rừng hoang sương muối” cho thấy sự khắc nghiệt của chiến trường, nhưng cũng tô đậm thêm tinh thần lạc quan, yêu đời của những người lính. Họ vẫn “đốt lửa bivouac thổi cơm niêu”, vẫn ca hát, vẫn say sưa với nhiệm vụ cao cả.

Vẻ đẹp hào hùng của núi rừng Tây Bắc

“Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc \

Quân xanh màu lá dữ oai hùm \

Mắt trừng gửi mộng qua biên giới \

Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm”

Mở đầu bài thơ là những câu thơ đầy ấn tượng về người lính Tây Tiến. Họ là những chàng trai Hà thành, xa gia đình, xa phố thị phồn hoa để lên đường chiến đấu nơi miền biên ải. Quang Dũng đã khắc họa hình ảnh người lính Tây Tiến bằng những nét vẽ chân thực, phóng khoáng. Giữa khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, người lính Tây Tiến hiện lên thật oai phong, lẫm liệt. Hình ảnh “quân xanh màu lá” là một hình ảnh so sánh độc đáo, ấn tượng. Màu xanh ấy là màu của núi rừng, của cây lá, gợi lên sự hòa hợp, gắn bó giữa người lính với thiên nhiên. “Dáng vẻ oai hùm” là một so sánh đầy ấn tượng, cho thấy tinh thần mạnh mẽ, kiên cường của người lính Tây Tiến.

Nỗi nhớ da diết về một thời Tây Tiến oanh liệt

“Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi! \

Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi”

Nỗi nhớ về Tây Tiến, về một thời tuổi trẻ oanh liệt, hào hùng hiện lên thật da diết, ám ảnh. Đó là nỗi nhớ về những địa danh đã gắn bó với người lính: “Sông Mã”, “rừng núi”. Từ “chơi vơi” được đặt ở cuối câu thơ như gieo vào lòng người đọc cảm giác bâng khuâng, tiếc nuối. Nỗi nhớ ấy không chỉ là nỗi nhớ về thiên nhiên, về những địa danh mà còn là nỗi nhớ về đồng đội, về một thời tuổi trẻ sôi nổi, hào hùng.

Vẻ đẹp lãng mạn của người lính Tây Tiến

“Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa \

Kìa em xiêm áo tự bao giờ \

Khèn lên man điệu nàng e ấp \

Nhạc về Viên Chăn xây mơ màng”

Giữa chiến trường ác liệt, gian khổ, những người lính Tây Tiến vẫn luôn giữ được tinh thần lạc quan, yêu đời. Họ tổ chức “hội đuốc hoa”, thổi “khèn”, tấu “nhạc”, để vơi đi nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương. Hình ảnh “em xiêm áo” gợi lên vẻ đẹp của những cô gái Thái, Mường trong những bộ trang phục truyền thống rực rỡ, mộng mơ. Âm thanh của tiếng khèn, tiếng nhạc như xua tan đi sự mệt mỏi, gian lao, tiếp thêm sức mạnh cho người lính trên hành trình chiến đấu gian khổ.

Hình ảnh thiên nhiên và con người trong bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng hiện lên thật đẹp, thật lãng mạn. Thiên nhiên hùng vĩ, hoang sơ nhưng cũng đầy thơ mộng, trữ tình. Con người Tây Tiến gan dạ, kiên cường nhưng cũng rất đỗi hào hoa, lãng mạn. Tất cả đã tạo nên một bức tranh Tây Tiến thật đẹp, thật bi tráng, ca ngợi tinh thần chiến đấu anh dũng, bất khuất và lý tưởng cao đẹp của người lính Tây Tiến.