Mẹ - Ngọn gió của cuộc đời
Bài thơ "Mẹ" của Trần Quốc Minh là một tác phẩm thể hiện tình cảm sâu nặng của con đối với mẹ. Bài thơ được viết theo thể thơ tự do, không ràng buộc bởi hình thức cố định nào, giúp tác giả tự do thể hiện tình cảm của mình đối với người mẹ. Trong bài thơ, từ "Bàn tay" trong câu thơ "Bàn tay mẹ quạt mẹ đưa" có thể hiểu theo nghĩa gốc là hành động của bàn tay mẹ đưa gió về, tạo ra hơi mát cho không gian xung quanh. Tuy nhiên, từ "Bàn tay" ở đây cũng có thể hiểu theo nghĩa bóng, tượng trưng cho sự âu yếm, quan tâm và tình cảm mẹ dành cho con. Nhân vật trữ tình trong bài thơ là người con, người viết thể hiện tình cảm sâu nặng đối với người mẹ. Người con muốn thể hiện lòng biết ơn và tình yêu thương vô hạn đối với người mẹ. Mẹ không chỉ là người sinh ra và nuôi dưỡng con, mà còn là ngọn gió mang lại sự ấm áp, hỗ trợ và bảo vệ con suốt cuộc đời. Trong hai câu cuối cùng của bài thơ, tác giả sử dụng biện pháp tu từ để tạo nên hình ảnh sâu sắc về tình cảm con dành cho mẹ. "Đêm nay con ngủ giấc tròn, Mẹ là ngọn gió của con suốt đời" thể hiện sự an lành, yên bình khi có mẹ bên cạnh, và tình cảm bền chặt, không bao giờ phai mờ của con đối với người mẹ. Bài thơ "Mẹ" của Trần Quốc Minh không chỉ là một tác phẩm văn chương, mà còn là một bức tranh tình cảm sâu lắng, tình yêu thương bền chặt giữa người con và người mẹ, là nguồn động viên, sức mạnh lớn lao trong cuộc sống.