Tình cảm vô biên của một em bé sau thảm họ
Sau trận động đất và sóng thần kinh hoàng ở Nhật Bản, tại một trường tiểu học, người ta tổ chức phân phát thực phẩm cho những người bị nạn. Trong những người xếp hàng, tôi chú ý đến một em nhỏ chừng chín tuổi, trên người chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh. Trời rất lạnh mà em lại xếp hàng cuối cùng, tôi sợ đến lượt em thì chắc chẳng còn thức ăn nên đến gần và trò chuyện với em. Em kể thảm họa đã cướp đi những người thân yêu trong gia đình: cha, mẹ và đứa em nhỏ. Em bé quay người lau vội dòng nước mắt. Thấy em lạnh, tôi cởi chiếc áo khoác choàng lên người em và đưa khẩu phần ăn tối của mình cho em: “Đợi tới lượt cháu chắc hết thức ăn rồi, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, cháu ăn đi cho đỡ đói”. Cậu bé nhận túi lương khô, khom người cảm ơn. Tôi tưởng em sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó, nhưng thật bất ngờ, cậu mang khẩu phần ít ỏi ấy đi thẳng đến chỗ những người đang phân phát thực phẩm, để túi thức ăn vào thùng rồi quay lại xếp hàng. Ngạc nhiên vô cùng, tôi hỏi tại sao cháu không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Cậu bé trả lời: “Bởi chắc còn có nhiều người bị đói hơn cháu. Cháu bỏ vào đó để cô chú phát chung cho công bằng.” Tình cảm vô biên của em bé này đã làm tôi xúc động sâu sắc. Trong những khoảnh khắc tuyệt vọng, em bé đã thể hiện sự quan tâm và sự đồng cảm với những người xung quanh. Việc em bỏ lại khẩu phần của mình để chia sẻ với những người cần thiết hơn đã cho thấy sự nhân ái và sự từ bi của em. Đây là một câu chuyện đáng nhớ và đáng để học hỏi. Nó cho chúng ta thấy rằng, ngay cả trong những thời điểm khó khăn nhất, chúng ta vẫn có thể tìm thấy sự tốt bụng và sự quan tâm từ những người xung quanh. Em bé này đã cho chúng ta thấy rằng, sự quan tâm và sự đồng cảm là những phẩm chất quan trọng nhất trong cuộc sống. Hy vọng rằng, bài viết này sẽ truyền cảm hứng cho các em học sinh và giúp họ nhận ra tầm quan trọng của sự quan tâm và sự đồng cảm trong cuộc sống.