**Chiều Rơi Bóng Mẹ - Nỗi Nhớ Da Diết Của Người Con** ##
Bài thơ "Chiều Rơi Bóng Mẹ" của Phú Sĩ là một bản tình ca da diết về tình mẫu tử, một nỗi nhớ khắc khoải về người mẹ đã khuất. Với phong cách thơ độc đáo, đầy cảm xúc, Phú Sĩ đã vẽ nên một bức tranh buồn bã, nhưng cũng đầy ắp yêu thương, về cuộc gặp gỡ muộn màng giữa người con và bóng hình người mẹ. Tác phẩm mở đầu bằng hình ảnh "chiều rơi bóng mẹ", một hình ảnh ẩn dụ đầy ám ảnh. "Chiều rơi" gợi lên sự tàn tạ, sự kết thúc của một ngày, như chính cuộc đời của người mẹ đã khép lại. "Bóng mẹ" là hình ảnh ẩn dụ cho nỗi nhớ, cho sự hiện diện vô hình nhưng luôn ám ảnh trong tâm trí người con. Cảm xúc của người con được thể hiện qua những câu thơ đầy tiếc nuối: "Mẹ ơi, con về thăm mẹ/ Mẹ đã khuất xa rồi". Sự tiếc nuối, sự đau đớn khi phát hiện ra sự thật mẹ đã không còn được bộc lộ một cách thẳng thắn, chân thật. Hình ảnh "con về thăm mẹ" gợi lên sự hối hận của người con. Họ đã không thể ở bên mẹ khi mẹ còn sống, và giờ đây chỉ còn lại nỗi nhớ và sự tiếc nuối vô bờ bến. Phú Sĩ sử dụng ngôn ngữ thơ đầy hình ảnh, biểu cảm và âm thanh. Những từ ngữ như "chiều rơi", "bóng mẹ", "khuất xa", "tiếc nuối" tạo nên một bầu không khí buồn bã, nhưng cũng đầy ắp tình yêu thương. Kết thúc bài thơ, người con vẫn chìm trong nỗi nhớ về mẹ. "Chiều rơi bóng mẹ" là một hình ảnh ám ảnh, luôn theo họ suốt cả cuộc đời. Bài thơ "Chiều Rơi Bóng Mẹ" là một tác phẩm thơ đầy cảm xúc về tình mẫu tử. Phú Sĩ đã biết cách sử dụng ngôn ngữ thơ để tạo nên một bức tranh buồn bã, nhưng cũng đầy ắp yêu thương, về cuộc gặp gỡ muộn màng giữa người con và bóng hình người mẹ. Bài thơ để lại trong lòng người đọc nỗi nhớ về người mẹ và lòng biết ơn vô bờ bến đối với tình yêu thương cao quý của mẹ.